Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 395
Cập nhật lúc: 2024-10-25 14:56:09
Lượt xem: 8
Xem ra lần trước gây chuyện thị phi với Phương Tiểu Quyên, anh ta cũng không học được chút bài học nào!
Cái gì nhớ ăn không nhớ đánh, đó là bởi vì đánh không đủ tàn nhẫn nên mới không ghi nhớ kỹ!
Lúc này đây, ông muốn đánh mạnh cho c.h.ế.t anh ta, cho anh ta biết sợ, muốn cho anh ta biết để sau này không dám gây ra chuyện gì ngu ngốc nữa!
Vương Thủy Sinh lần này thật sự bị chọc điên lên, xuống tay không kiệm sức, Vương Hâm Sinh chỉ mặc một chiếc áo, nhanh chóng đã bị đánh ra vệt máu.
Bà Vương đau đớn tâm can, còn đau lòng hơn việc mình bị đánh: "Thằng cả, con dừng lại đi, mau dừng tay đi!"
Ông Vương phẫn nộ quát: "Đừng nghe lời mẹ con, tiếp tục đánh cho cha!"
Bà Vương tức giận đến tức ngực, không thở được, ôm n.g.ự.c kêu lên: "Được, hai cha con ông muốn đánh c.h.ế.t thằng út đúng không, vậy thì đánh tôi c.h.ế.t cùng luôn đi!"
Vừa nói, bà ta đảo mắt, cả người bà ta đổ trên mặt đất.
"Mẹ!"
Hai đứa con dâu nhanh chóng chạy đến, một người véo nhân trung bà ta, một người đi lấy nước rửa mặt cho bà ta tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/395.html.]
Vương Thủy Sinh thấy mẹ ông vì để ngăn cản bọn họ đánh Vương Hâm Sinh phải dùng đến tuyệt chiêu, trong lòng dâng trào một cảm giác khó chịu, vô lực.
Một khắc này, ông ấy đưa ra quyết định: "Cha, lần này chỉ cần vợ chú năm tỉnh dậy, con sẽ đưa chú năm đi bộ đội để làm lại!"
Cái danh anh cả này ông ấy làm cũng vô dụng, không quản được tên Vương Hâm Sinh hỗn xược này ông ấy cũng không tiếc, chỉ có thể giao cho chú ba quản thúc!
Ông Vương chỉ có thể thở dài một hơi gật đầu nói: "Làm theo lời con nói đi."
Phương Tiểu Quyên hôn mê ba ngày thì tỉnh.
Mà hôm nay, Đại Kiều cũng nhận được phần lễ vật đầu tiên của Hoặc Trì tặng cho cô.
Hôm nay Đại Kiều đi học về, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay đỏ bừng vì hưng phấn như một quả táo nhỏ.
Còn An Bình đi đằng sau cô lại rũ đầu xuống, như một quả cà tím bị dính sương, héo đến không thể héo hơn.
Đi được vài bước, An Bình chạy lên, nở một nụ cười lấy lòng với cô: "Em Đại Kiều, anh có thể cùng em bàn bạc một chuyện được không?"
Đại Kiều còn chưa kịp mở miệng thì Kiều Đông Anh đã vỗ vào đầu cậu một cái "bốp": "Đi đi đi, em còn dám đánh chủ ý lên người Đại Kiều, em còn thật sự có mặt mũi nói... em nên chăm chỉ học tập, mỗi lần thi đều được quả trứng ngỗng, em không mất mặt, chị cũng mất mặt vì em!"
An Bình bị chị cậu đánh cũng không hề tức giận, cậu đưa tay chạm vào vầng trán ửng hồng của mình nói: "Chị hai, sao chị biết em định nói gì?"