Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 457
Cập nhật lúc: 2024-10-27 13:39:02
Lượt xem: 9
Hai người cùng đi vào trong cánh rừng phía Tây nhặt ít củi khô về, sau đó đốt lửa, ném khoai lang và trứng gà vào trong đống lửa, rất nhanh đã có mùi bay ra.
"Thơm quá!" Đại Kiều nâng cái miệng nhỏ nhắn, nuốt nước miếng.
Hoắc Trì thấy bộ dạng mèo tham ăn của cô, nhịn không được nở nụ cười: "Sao em ham ăn vậy, ở nhà không phải em phải được ăn rất no sao?"
Đại Kiều bị anh cười nhạo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, còn dùng giọng nói mềm mại cãi thay mình nói: "Em đây không phải ham ăn, là mùi của chúng nó rất thơm!"
"Ha ha ha…" Hoắc Trì nghe thấy giải thích của cô, càng không nhịn được phát ra nụ cười.
"Anh lại cười em, em sẽ không để ý anh!"
Đại Kiều nói lầm bầm hai tiếng, xoay thân mình nhỏ nhắn tỏ vẻ tức giận.
"Được rồi được rồi, là anh không đúng, anh không nên cười em, quả thật không phải em ham ăn, đều là lỗi của những đồ ăn này!"
Hoắc Trì thấy cái dạng này của cô, trong lòng ngứa ngáy, rất muốn vươn tay tóm lấy một ít tóc của cô, nhưng nghĩ một hồi vẫn nhịn xuống.
Đại Kiều cũng không phải giận thật, thấy cậu dỗ liền thuận lừa xuống núi.
Nướng khoai lang thật sự rất thơm!
Mùi thơm ngát của việc nướng cháy xém, hoàn toàn không giống với hấp chín, có một mùi vị khác.
Khi Đại Kiều lại đây không cảm thấy mình đói bụng, nhưng chờ cô ăn xong, mới phát hiện mình ăn trọn hai củ khoai lang!
Nhìn thấy một vùng vỏ khoai lang, cô ngượng ngùng đỏ mặt: "Thật xin lỗi, anh Hoắc Trì, những khoai lang này vốn là đưa cho các anh ăn, hiện giờ lại bị em ăn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/457.html.]
Hoắc Trì lại không hề để ý: "Đồ ăn chính là lấy để ăn, chúng ta đi ra ngoài đi, sắc trời không còn sớm, lát nữa người nhà em phải tìm em."
Đại Kiều gật đầu.
Chờ ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy rất nhiều người chạy tới nhà họ Vương.
Có người vừa chạy vừa thở dài nói: "Ôi, bình thường thấy thân thể bà Vương rất tốt, sao nói mất liền mất rồi?"
Bà cụ Vương mất rồi?
Đây là ý gì?
Đại Kiều cau mày, lập tức xông vào trong đám người, theo mọi người chạy tới nhà họ Vương.
Bà cụ Vương là một bà lão dáng người nhỏ gầy, rất thích mắng trẻ con, nhưng bà ta chưa từng mắng cô, có một lần còn dữ dằn kín đáo đưa cho cô một cái màn thầu chay.
Hoắc Trì bị không để ý: "..."
Cậu cúi đầu nhìn hai củ khoai lang và trứng gà trong tay, cuối cùng vẫn không đi cùng.
Còn chưa tới nhà họ Vương, xa xa đã nghe được tiếng khóc vang trời, làm người ta nghe mà thấy nghẹn ngào.
"Mẹ ơi, sao đột nhiên mẹ cứ đi như thế...... Một câu đều không nhắn lại...... Hu hu hu......"
"Bà nội...... Bà mau tỉnh, về sau cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời bà, ngoan ngoãn ăn cơm, bà mau tỉnh lại đi..."