Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 496
Cập nhật lúc: 2024-10-27 17:40:17
Lượt xem: 11
Nếu như con gái mình có thể giống như cô thì giờ phút này ông nhắm mắt xuôi tay cũng không tiếc nuối gì.
Kiều Chấn Dân mua một chiếc váy liền, chiếc váy màu hồng phấn có làn váy lớn, phía dưới có cành hoa hồng nụ nhạt, bên trên có một cái nơ con bướm lớn, vô cùng xinh đẹp.
Đại Kiều vừa nhìn đã thấy thích, mi mắt cong lên nói cảm ơn.
Tiểu Uyển Nhi thấy cô cười vui vẻ như thế, đôi mắt chớp chớp, đột nhiên duỗi tay ôm lấy bộ váy trong tay cha mình, sau đó đưa cho Đại Kiều.
Đại Kiều cúi đầu nhẹ nhàng hỏi con bé: "Tiểu Uyển Nhi, em muốn đưa váy cho chị mặc sao?"
Tiểu Uyển Nhi không động đậy, nhưng đông tay tay cũng không thu lại.
Đại Kiểu ra dáng một người chị, đưa tay xoa đầu con bé: "Chị có rồi, bộ này cho em, em thấy giống nhau không, ngày mai chúng ta cùng nhau mặc được không?"
Lần trước nhà họ Thẩm mua cho cô và hai chị họ kiểu váy giống nhau, bởi vì không có kích cỡ của Tiểu Uyển Nhi cho nên không có mua.
Nhưng mỗi lần con bé thấy cô và chị họ mặc váy giống nhau, ánh mắt của con bé cứ dừng lại lên người các cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/496.html.]
Đôi mắt Kiều Chấn Dân nhìn chằm chằm vào người con gái mình lo lắng đến mức chảy cả mồ hôi tay.
Ở lúc mọi người cho rằng Tiểu Uyển Nhi không có phản ứng, con bé lại thu cánh tay đang duỗi lại, ôm váy vào trong n.g.ự.c mình, khóe miệng mấp máy như đang nói gì đó không nghe rõ.
Chỉ là bởi vì động tác không quá rõ ràng, trừ Kiều Chấn Dân không có ai phát hiện ra.
Hốc mắt Kiều Chấn Dân nóng dần lên, một người đàn ông suýt chút nữa rơi nước mắt trước mặt mọi người.
Lần này ông ấy đi ra ngoài làm ở công ty vận tải, chuyển đồ khắp nơi gặp không ít người, nghe thấy người đàn ông ở Thủ Đô nói, bên đó có một đứa nhỏ giống tình hình của Tiểu Oản Nhi.
Nghe nói đây là bệnh tự kỷ, muốn chữa khỏi thì vô cùng khó khăn, gần như không có hy vọng, có khả năng đứa nhỏ này chỉ có thể sống trong thế giới riêng của mình, vĩnh viễn không thể sinh hoạt giống như người bình thường được.
Ông ấy biết việc sau này, rất nhiều đêm trằn trọc, mới nửa tháng đã gầy mất năm sáu cân.
Hơn nửa tháng nay, ông ấy không có về nhà, chính là muốn kiếm nhiều tiền hơn, tính đợi đến lúc đủ tiền, sẽ đưa con gái đến Thủ Đô khám bệnh.
Chỉ là ông ấy trăm ngàn lần không ngờ tới việc Tiểu Oản Nhi có thể đáp lại lời người khác!
Ánh mắt của anh ấy rơi xuống người Đại Kiều, trong lòng ông cuối cùng cũng tin tưởng lời mẹ mình, đứa nhỏ này chính là phúc tinh.