Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 64
Cập nhật lúc: 2024-10-19 15:50:36
Lượt xem: 8
Lúc mới sinh ra, đứa trẻ này trắng trẻo, mập mạp, rất đáng yêu còn Tiểu Kiều thì gầy như một con mèo con, nhưng bây giờ thì ngược lại, hai chị em đứng cùng nhau, cô thấp hơn Tiểu Kiều nửa cái đầu.
Hốc mắt Kiều Chấn Quân chua xót đến khó chịu, ông vẫy tay với cô nói: "Lại đây với cha."
Đại Kiều bước tới.
Kiều Chấn Quân nhẹ nhàng nói: "Lúc trước bà nội đã nói với con là cha mẹ bạn ly hôn không phải vì con mà là vì mẹ của con đã làm sai chuyện. Bà ấy không biết phân biệt thị phi, suýt chút nữa đã hại c.h.ế.t dì Tuệ, vì vậy cha quyết định ly hôn với bà ấy, đây không phải là lỗi của con, hiểu không?"
Đại Kiều nghe cha cô liên tục nhấn mạnh rằng chuyện này không liên quan đến cô, không phải lỗi của cô, cuối cùng trong lòng cô cũng cảm thấy tốt hơn.
Nhưng cô nghĩ đến Tiểu Kiều, lông mày lại cau mày: "Sau này, em gái, em ấy, không, quay lại, có phải không?"
Nghĩ đến Tiểu Kiều, Kiều Chấn Quân hung hăng nắm chặt bàn tay lại.
Ông thực sự là một người cha vô dụng. Không bảo vệ được một đứa con gái chưa tính, một đứa con gái khác cũng không thể cho nó một cuộc sống tốt. Ông thực sự đáng chết!
Nhưng ông không muốn thể hiện cảm xúc trước mặt con gái mình, ông giơ tay ra mái tóc bù xù của cô, nói: "Em gái con sống với mẹ con. Mỗi người nuôi một đứa không phải rất công bằng sao?"
Đại Kiều nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, đôi mắt co cong lại thành hình trăng non, nước mắt trên mi run lên: "Vậy thì con, đi theo, cha!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/64.html.]
Kiều Chấn Quân nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, trong lòng không khỏi mềm nhũn: "Vậy con có thích sống cùng cha không?"
Đại Kiều gật đầu: "Con thích! Con rất thích!"
Cô nói liên tục hai lời thích, như thể chỉ vậy mới có thể bày tỏ cảm xúc của mình, Kiều Chấn Quân không khỏi bật cười.
Tin tức về việc Phương Tiểu Quyên và Kiều Chấn Quân ly hôn được truyền đi xôn xao, đêm đó Lâm Tuệ cũng biết.
Bà ấy ngồi trên giường với vẻ mặt kinh ngạc, không nói được một lúc lâu.
Vương Thu Anh bưng một bát thịt vào, nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của con gái, đưa tay sờ trán bà ấy: "Không sốt nữa, con ngồi đây làm gì?"
Lâm Tuệ định thần lại, lắc đầu: "Không có ạ."
Vương Thu Anh đặt bát thịt lên chiếc bàn trên giường: "Nếu không có gì thì ăn thịt đi, mẹ đặc biệt để dành cho con đó!"
Lâm Tuệ nhìn thấy một bát đầy thịt, ấm áp nói:" Mẹ, mẹ ăn cùng con. Một mình con không ăn được nhiều như vậy."
Vương Thu Anh xua tay: "Mẹ ăn rồi, con ăn thêm đi. Đúng rồi, chuyện chị dâu con, anh hai con đã giáo huấn cô ta rồi, sau mẹ lại nói cô ta vài câu. Con cũng đừng để trong lòng, biết không?"