Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 663
Cập nhật lúc: 2024-10-31 13:03:15
Lượt xem: 1
Chờ một lúc lâu sau khi gã rời khỏi, Đại Kiều mới lôi kéo Thẩm Thiên Hữu từ một cái chuồng chó bò ra ngoài. Cả hai đều có vẻ chật vật, mặt mũi và quần áo đều dính bẩn. Họ sợ gặp lại người trẻ tuổi đó, không thể làm gì khác hơn là đi về hướng ngược lại. Dọc đường, gặp người khác họ cũng không dám tiến tới hỏi đường.
Đi ngược lại, hai người càng chạy càng thấy lạ. Hướng đi có vẻ như là đường về nông thôn, cả hai đều cảm thấy không ổn và không còn cách nào khác là phải quay lại đường cũ.
Trở về địa điểm ban đầu, ai ngờ lại gặp phải người trẻ tuổi kia. Lần này, gã đang xô đẩy một ông già: "Ông già kia, giao hết tiền ra đây. Ông đã tuyệt tự còn giữ nhiều tiền như vậy làm gì, định mang vào quan tài à?"
Ông già tức giận đến mặt đỏ như gấc, gắt gao kéo phong thư không buông tay: "Mày... tên khốn kiếp này, mày sẽ gặp báo ứng. Cẩn thận Thiên Lôi đánh chết."
Người trẻ tuổi cười nhạo: "Nếu thực sự có báo ứng, vậy thì tôi phải sống thật tốt. Thật ra tôi cũng thương anh họ, tuổi còn trẻ đã chết, không lẽ cũng là bị thiên lôi đánh c.h.ế.t chứ?"
Ông lão nghe gã nói về con trai mình như vậy, tức giận đến mức mặt mày tái mét, suýt nữa không thở nổi.
Người trẻ tuổi nhân cơ hội đẩy ông một cái, đồng thời cướp đi phong thư trong tay, cười nói: "Chờ các người c.h.ế.t rồi, tiền và nhà của các người cũng sẽ thành của tôi thôi, tôi chỉ sớm sử dụng mà thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/663.html.]
Ông lão ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, ngón tay run rẩy chỉ vào gã: "Mày... trả tiền... lại cho tao..."
Tiền này ông vừa lấy từ chỗ bưu chính, chuẩn bị ngày mai đi chợ đêm mua chút đồ dinh dưỡng cho vợ ông, người đang ốm. Từ khi con trai ông qua đời, sức khỏe của vợ ông càng ngày càng kém, trong lòng ông vô cùng sốt ruột, ai ngờ lại gặp phải tên vô lại không có lương tâm này.
Đại Kiều tức giận đến miệng nhỏ mím chặt lại, quay đầu hướng về Thẩm Thiên Hữu nói: "Chị chuẩn bị thu thập tên khốn kia, em có sợ không?"
Thẩm Thiên Hữu nhìn chị Đại Kiều, lắc đầu nói: "Không sợ."
Đại Kiều vỗ vai cậu, nói: "Tốt lắm. Một lát nữa chị sẽ dụ tên khốn kia đuổi theo chị, em trốn ở khúc quanh, khi gã lại gần, lập tức dùng gậy đánh vào chân gã, nghe hiểu không?"
Thẩm Thiên Hữu hít sâu một hơi, nói: "Nghe hiểu, nhưng chị Đại Kiều phải cẩn thận. Nếu không để em dụ gã được không?"
Đại Kiều lắc đầu: "Không cần, gã không bắt được chị đâu."