Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 697
Cập nhật lúc: 2024-10-31 14:40:42
Lượt xem: 9
Kiều Chấn Quân đã nghe vợ mình kể qua một lần, nhưng khi nghe lại lần này, ông vẫn tức giận và đau lòng. Ông ôm con trai trong lòng vợ, dùng ánh mắt an ủi bà.
Tần Tiểu Mi làm bộ không nhìn thấy hành động giữa hai người họ, quay đầu hỏi chồng: “Em có hơi thắc mắc, Phương Phú Quý tốn nhiều tâm tư như vậy để đưa người đến sơn động, tại sao không hạ độc thủ?”
Nói xong, bà đột nhiên nhận ra lời nói của mình có nghĩa khác, như thể bà muốn Lâm Tuệ gặp chuyện không may. Ngay lập tức, bà quay lại giải thích: “Tuệ Tuệ, em đừng suy nghĩ nhiều, những lời vừa rồi của chị không phải hy vọng em gặp chuyện không may đâu, chị chỉ cảm thấy khó hiểu thôi.”
Lâm Tuệ cười thông cảm: “Chị Tiểu Mi đừng gấp, em sẽ không nghĩ lung tung đâu. Thực ra, không chỉ chị mà ngay cả em cũng không rõ.”
Khi thấy Phương Phú Quý trở về với cây gậy, Lâm Tuệ nghĩ mình c.h.ế.t chắc, nhưng không ngờ ông ta chỉ đánh bà một chút rồi rời đi. Lúc đó, tuy bà giả c.h.ế.t không lên tiếng, nhưng Phương Phú Quý hẳn là nhìn ra bà chưa chết, vậy sao ông ta không hạ độc thủ? Chắc chắn bà sẽ không nghĩ rằng đối phương có lòng tốt, muốn để lại cho bà một con đường sống.
Mọi người trầm tư suy nghĩ nhưng vẫn không tìm ra lý do. Dù sao thì đối thủ là một con súc sinh biến thái, cách suy nghĩ của ông ta không phải người bình thường có thể hiểu được.
Thẩm Thế Khai lên tiếng: “Thím Tú Chi, mọi người tính làm gì tiếp theo?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/697.html.]
Kiều Tú Chi nhìn Đại Kiều một cái rồi nói: “Thiếu nợ thì phải trả tiền. Nếu bọn họ làm ra chuyện độc ác như vậy, nhất định phải đưa tất cả vào tù!”
Nói xong, bà đi đến bên Đại Kiều, vuốt tóc cô: “Đứa trẻ ngoan, mẹ ruột cháu đã làm chuyện xấu, vì vậy bà chuẩn bị báo công an để cô ta nhận được sự trừng phạt xứng đáng. Cháu có thể hiểu cho cách làm của bà không?”
Đại Kiều chớp chớp đôi mắt to, gật đầu lia lịa: “Có thể, bà ta là người xấu, con không thích bà ta!”
Từ lúc ban đầu quấn quýt đến sau đó vô cảm, giờ đến mức không thích nữa, tất cả đều do Phương Tiểu Quyên tự làm tự chịu. Lâm Tuệ ôm đứa nhỏ vào lòng, hôn trán cô nói: “Mẹ thích con.”
Đại Kiều ngửa đầu hôn lại, ngọt ngào nói: “Con cũng thích mẹ, rất thích rất thích, còn thích nhiều hơn cả cha nữa!”
Kiều Chấn Quân đột nhiên trúng một phát: “…”
Tần Tiểu Mi thấy vẻ mặt uất ức của Kiều Chấn Quân, không nhịn được bật cười: “Vậy mẹ thì sao? Đại Kiều không thích mẹ nuôi à?”