Bỗng nhiên nhặt được tiểu cẩm lý! - 842
Cập nhật lúc: 2024-11-03 11:24:10
Lượt xem: 2
Đại Kiều nhận thấy sự quẫn bách của bà, nhẹ giọng nói: "Dì Minh, nếu dì lo lắng về tiền bạc, chúng cháu có thể cho dì mượn trước. Bác sĩ đã nói, bệnh của Tiểu Vũ không thể trì hoãn!"
Chương Nguyệt Minh nắm c.h.ặ.t t.a.y Đại Kiều, kích động đến mức hai mắt đỏ bừng: "Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu! Tiểu Vũ, mau tới đây cảm ơn chị gái!"
Bà không hiểu vì sao cô gái trước mặt lại muốn giúp mình, có thể là Bồ Tát thấy bà khổ quá nên mới phái một cô gái tốt bụng như vậy đến cứu vớt bà!
Tiểu Vũ ngẩng đầu, ngoan ngoãn nói: "Chị gái xinh đẹp, cảm ơn chị."
Đại Kiều xoa đầu cậu bé, nhẹ giọng đáp: "Không cần cảm ơn, Tiểu Vũ thật ngoan!"
Tiểu Vũ mím môi nở nụ cười.
Sau đó, Hoắc Trì lấy tiền cho Chương Nguyệt Minh để bà thanh toán phí khám bệnh. Rất nhanh, bác sĩ đã sắp xếp cho Tiểu Vũ kiểm tra, chỉ là phải đợi hai ngày nữa mới có kết quả.
Đại Kiều nói muốn đưa họ về nhà.
Chương Nguyệt Minh vốn muốn từ chối, nhưng bà đã ra ngoài lâu, bệnh viện lại cách xa nhà chủ rất nhiều. Nếu bà không nhanh chóng quay về, sợ rằng sẽ không giữ được công việc này!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/bong-nhien-nhat-duoc-tieu-cam-ly/842.html.]
Có câu tục ngữ nói, "rận nhiều không cắn, nợ nhiều không lo," đã làm phiền cô gái này nhiều như vậy, thì cũng không ngại phiền thêm một chút nữa.
Trước đó khi ngồi xe đến bệnh viện, vì cả người Tiểu Vũ chảy máu, cậu bé ngây ngốc ngồi trong lòng mẹ không nói gì. Giờ đây, khi tinh thần tốt hơn một chút, cậu bé vừa lên xe đã há to miệng, ngạc nhiên nhìn khắp nơi, nhưng vẫn không dám chạm linh tinh, ngoan ngoãn ngồi im trong lòng mẹ, sợ m.á.u trên người mình làm bẩn xe.
Chương Nguyệt Minh cũng cảm thấy có chút quẫn bách, không biết nên cảm ơn họ thế nào, hay chỉ hứa hẹn sẽ nhanh chóng trả tiền cho họ.
Đại Kiều muốn làm họ bớt khẩn trương, nhanh chóng lấy đồ ăn vặt cho họ ăn.
Chương Nguyệt Minh nói không cần, nhưng đôi mắt Tiểu Vũ gắt gao nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt. Thấy mẹ không đồng ý, cậu bé cũng vội vàng lắc đầu nhỏ nói không cần.
Đại Kiều cảm thấy đau lòng vì sự ngoan ngoãn của cậu bé, nên nhét bánh quy và kẹo vào tay và trong túi cậu: "Chị mời em ăn, nếu em không ăn, chị sẽ đau lòng!"
Tiểu Vũ xua tay nói: "Chị đừng đau lòng, Tiểu Vũ ăn, Tiểu Vũ ăn ngay đây."
Chương Nguyệt Minh cảm kích nhìn Đại Kiều, bà biết cô nói vậy là để giúp họ không có gánh nặng tâm lý: "Cảm ơn cháu!"
Bà đã nói câu này không dưới trăm lần, nhưng hôm nay, ngoài lời cảm ơn, những chuyện khác bà thật sự không thể làm được.