Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BƯỚC RA TỪ ĐỊA NGỤC - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-10 17:05:49
Lượt xem: 497

Không ngờ người đầu tiên tới lại là Quý Thiếu Ngu.

 

Lúc đó tôi nhìn không rõ, chỉ cảm thấy giọng nói của hắn rất trầm thấp, có chút ấm áp giúp trấn an tinh thần của tôi.

 

Bởi vì cô ruột của hắn đã chec trong cuộc tranh chấp tài sản của nhà họ Chu, nhiều năm qua nhà họ Quý vẫn luôn bí mật điều tra nhà họ Chu, không ngờ lại tra ra nhà họ Tống đứng đằng sau.

 

Lúc đó trăng lặn trong nước, Quý Thiếu Ngu thử ngập ngừng nói với tôi rằng bố mẹ tôi đã nhận con gái của Phương Minh làm con nuôi.

 

Tôi rùng mình.

 

Đôi mắt gần như mù của tôi tràn đầy nước mắt, tôi ngẩng đầu lên và thầm hỏi hắn tại sao.

 

Hắn có vẻ không đành lòng nói cho tôi biết, nhưng vẫn tiết lộ sự thật đau đớn.

 

Bố tôi, Tống Chí Thanh, vào thời điểm đó chỉ người được xếp hạng cuối cùng trong gia tộc, không có năng lực tranh giành quyền thừa kế, nhưng thông qua mối quen biết của tôi với Chu Hoài, bố tôi đã thiết lập được mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với nhà họ Chu và bộc lộ tài năng trước mặt ông nội.

 

Khi còn nhỏ tôi không hiểu, còn nghĩ rằng tôi và Chu Hoài trở thành thanh mai trúc mã là do duyên phận trời ban.

 

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, nhà họ Chu bị vạch trần về vấn đề an toàn dược phẩm, việc kinh doanh của cả tập đoàn rơi vào tình trạng nguy hiểm.

 

Lúc này, bố tôi và nhà họ Chu đều để mắt đến thôn Phương gia, nơi có đường dây b.ắ.t c.ó.c và b.u.ô.n b.á.n phụ nữ.

 

Làm sao cơ thể chuột lang có thể so sánh với cơ thể người thật?

 

"Còn tôi thì sao?"

 

"Tôi là con gái ruột của ông ấy!"

 

Sự thật phũ phàng khiến cả người tôi run rẩy.

 

Quý Thiếu Ngu cởi áo khoác của hắn ra khoác lên người tôi.

 

Hắn thận trọng mở miệng:

 

"Tôi đã điều tra người hầu lâu năm ở nhà cô, bà ấy nói... năm đó cô từng lén lút đến phòng làm việc đưa thuốc cho Tống Chí Thanh."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/buoc-ra-tu-dia-nguc/chuong-11.html.]

Tôi mơ hồ nhớ rằng lại, lúc ấy bố tôi lên cơn sốt cao liên tục, nhốt mình trong phòng làm việc không cho ai được phép tiến vào.

 

Nghe tiếng ho của bố, tôi thấy khó chịu nên lặng lẽ đi mua thuốc, lẻn vào phòng làm việc bỏ thuốc vào ly nước của ông.

 

Lúc đó tôi chỉ nghĩ bác sĩ nói thuốc này có vị dâu, bố tôi uống sẽ không thấy đắng đâu.

 

Khi đắp chăn cho ông, tôi nghiêng người nhìn những dây nho leo ngoài cửa sổ, nghĩ đến chuyện sang năm có thể ngắm sao dưới giàn nho cùng bố mẹ.

Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!

 

“Không may là, vào lúc đó bàn làm việc của ông ấy chứa đầy những tài liệu bất hợp pháp.”

 

Quý Thiếu Ngu nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, chậm rãi nói:

 

“Chỉ cần một tờ giấy trên bàn bị lộ ra ngoài cũng có thể khiến bọn họ bị b.ắ.n cả chục lần.”

 

Thì ra là thế.

10.

 

Thảo nào sau khi tỉnh dậy ông ấy rất tức giận, liều mạng bóp cổ tôi, hỏi tôi đã nhìn thấy những gì.

 

Hóa ra lúc đó cả căn phòng im lặng như vậy, mẹ tôi không cầm được nước mắt mà nhìn tôi, tất cả đều bởi vì chuyện này.

.

Nhưng tôi thậm chí còn không nhìn lên trên bàn.

 

Khi đó, tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là bố tôi, người đang bệnh nặng đến mức nhíu mày.

 

"Và sau đó……"

 

"Sau đó, tôi bị đối thủ cạnh tranh của bố bắt cóc. Kỳ thật ông ấy có thể cứu tôi, nhưng lại đến cố tình đến chậm một bước."

 

“Vợ chồng Phương Minh không chỉ lên thành phố bán con gái mà còn hộ tống đàn ‘heo con’. Việc nhận nuôi Tống Nhạc Viên không chỉ vì áp lực tranh giành tài sản mà còn là một thỏa thuận giữa ông ấy và Phương Minh.”

 

Đêm đó, tôi đứng trước mộ Triệu Ngọc cho đến rạng sáng.

 

Sau đó tôi đồng ý với Quý Thiếu Ngu, cùng anh ấy hợp tác với cảnh sát điều tra, thu thập chứng cứ phạm tội của nhà họ Phương.

 

Khi đã nắm giữ đủ chứng cứ, Quý Thiếu Ngu nói cho tôi biết tôi có thể quay về nhà họ Tống.

 

Loading...