Ca Ca của ta là thái y - Ca ca của ta là thái y - 10
Cập nhật lúc: 2024-09-21 16:59:57
Lượt xem: 365
Buổi tối, khi ta đã chìm vào giấc ngủ, hoàng đế mới trở lại cung điện.
Mấy ngày nay, mỗi khi hoàng đến bận nhiều sổ sách, hoàng đến đều gọi ta tới chánh điện, ta tùy ý đọc sách hoặc nằm ngủ.
Còn nếu không nhiều sổ sách, người sẽ tới trực tiếp cung điện tìm ta.
Tối nay, hắn ta không triệu ta, ta cũng không muốn hắn tới, liền sớm tắt đèn, giả vờ như đang ngủ say.
Hắn bước nào, ra hiệu cho Lưu công công cầm đèn đứng ngoài cửa
Trong điện lờ mờ, ta cảm nhận được hắn chậm rãi tiến lại gần và ngồi xuống.
“Ai phi, nàng chưa ngủ à? Tối nay nàng ngủ sớm, liệu có phải trong thân thể khong được khỏe?”
Vậy mà không làm hắn sợ hãi.
“Ái phi ái phi, người có phải ai cũng gọi là ái phi, hay tại người vứt bỏ cái tên quê mùa của ta?”
Ta không biết cơn giận đến từ đâu mà chỉ cảm thấy mất hứng.
Lưu công công ngoài cửa nghe thấy bèn đóng cửa lại rồi cầm đèn rời khỏi.
“Làm sao vậy? Ai chọc giận nàng mất hứng.”
Hoàng đế không hề tức giận, hắn nắm lấy tay tôi và xoa vào lòng bàn tay.
“Được rồi được rồi, ngủ đi” Hắn không hề tức giận, còn ta xấu hổ tiếp tục mất bình tĩnh.
Ta chui vào trong chăn, hắn cũng làm theo ta tiến lại gần ta có ý muốn giải thích.
“Trẫm chưa bao giờ kêu ai khá là ái phi, Trẫm chẳng qua muốn gọi ngươi như vậy để ngươi cảm thấy thân mật hơn, Nếu ngươi không thích thì trẫm sẽ không gọi ngươi là ái phi nữa."
“Mạch Môn, tuy ta nghĩ tên của ngươi mộc mạc, nhưng cái tên đó luôn ở trong tâm trí ta, ta lại cảm thấy thật thân thiết. Nhắc mới nhớ, nhũ danh của trẫm cũng rất mộc mạc."
Ta quay lại, nhìn hắn và hỏi nhũ danh của anh ấy là gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-ca-cua-ta-la-thai-y/ca-ca-cua-ta-la-thai-y-10.html.]
Lúc đầu hắn không muốn nói với ta, nhưng sau khi ta gãi vào eo hắn, hắn nói với ta rằng biệt danh của hắn là Tông Bảo.
"Ta lúc mới sinh ra vốn yếu đuối, phụ hoàng và mẫu hậu sợ ta chưa trưởng thành nên đặt cho ta cái tên này, hy vọng tổ tông phù hộ cho ta."
Ta nghe hắn tự xưng danh, quyết định ta thứ cho hắn.
"Từ giờ trở đi, khi không có ai xung quanh, người có thể gọi tôi là Mạch Môn và ta sẽ gọi người là Tông Bảo, được chứ?"
"Được, chỉ cần ngươi thích, ngươi muốn cái gì đều được."
Hắn kéo tôi vào lòng và tựa cằm lên đỉnh đầu ta, ta lắng nghe từng nhịp đập trong lồng n.g.ự.c hắn.
“Mạch Môn, mấy ngày gần đây thân thể nàng đã hồi phục chưa, có chỗ nào không khỏe không?”
Ta lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi.”
“Mạch Môn, ta đã ngỏ ý với mẫu hậu sớm muốn phong nàng lên làm hoàng hậu, nhưng hiện tại ta sợ rằng nàng sẽ xảy ra chuyện gì đó.”
À, khó trách lệ tần lại chạy đến chỗ ta nói những điều như vậy.
“Mạch Môn, mấy ngày nay ta đã sai người đi cả kinh thành tìm kiếm đại phu tốt và bà đỡ, nàng không phải lo lắng, ta sẽ cố gắng hết sức với khả năng của ta để bảo vệ nàng.”
Ta ngước lên hỏi hắn: “Người có muốn ta sinh con cho người không?”
“Đúng vậy, triều thần và Thái hậu sẽ không có lời nào để nói. Đến lúc đó, dù là vì hài tử, ngươi cũng sẽ nguyện ý ở lại bên cạnh ta."
Điều này có hơi lạ một chút.
"Nhưng làm sao người biết ta nhất định có thể sinh hài tử? Trong cung này có nhiều phi tần như vậy, nhưng đều không có hài tử ." Đôi khi phu phụ không thể có con, nhưng đó không nhất định là vấn đề của nữ nhân.”
Ngụ ý, nó không chừng là hoàng đế người không thể có con.
Hắn nghe được ẩn ý trong lời nói của ta, xoay người đè ta xuống: “Nếu không làm việc chăm chỉ thì sẽ không có thu hoạch, gần đây ta lỗ lực không ngừng, ông trời sẽ không bao giờ để ta không có thu hoạch”.
Ta sai rồi, lẽ ra ta không lên dùng phép khích tướng bừa bãi.