Ca Ca của ta là thái y - Ca ca của ta là thái ý - 13
Cập nhật lúc: 2024-09-21 20:03:56
Lượt xem: 374
Lệ tần trong cung vốn không được sủng ái, giờ đây bị cấm túc trong nội cung, cách đãi ngộ của nàng ta còn càng ngày càng tệ hơn trước.
Chỉ đến khi nản lòng ta mới nhận ra tấm lòng chân thành của ca ca ta đáng ngưỡng mộ đến nhường nào.
Đêm dài đằng đẵng, ca ca ta chủ động ở lại.
“Trẫm không biết nương nương cùng ca ca của nàng là người quen cũ, năm đó Thái hậu triệu về cung."
“Nếu như bọn họ tình cảm sâu đậm, thì sau này khi nàng an toàn hạ sinh hài tử, ta sẽ sai người làm giả danh tính cho lệ tần và cho bọn họ xuất cung.
Ta tựa vào lưng hoàng đế, khẽ gật đầu
Cái thai trong bụng ngày một lớn lên, thân thể ta cảm thấy nóng bức, liền không muốn ngủ cùng hoàng đế.
Ta ở phụ điện Thiên Điện, tối nào hoàng đế cũng chờ cho đến khi ta ngủ rồi mới trở về chính điện.
Một hôm, hoàng đế đang bàn chuyện quốc sự ở tiền sảnh, ta thấy bên ngoài trời đẹp liền đi tản bộ bên ngoài một chút.
Dưới gối của người lộ ra một mảnh vải, giống như thứ hoàng đế vội giấu dưới đệm ngày hôm đó.
Ta bước tới lấy ra xem, lập tức đỏ mặt.
Đó là lần đầu tiên ta cùng hoàng đế phát sinh quan hệ trong cung điện.
Phía trên đó ta có tự tay theo một cây mạch môn.
Kiếp trước, ta quá chú trọng vào sự trong sạch của mình đến nỗi không nhận ra rằng mình đã đánh mất một mảnh quần áo.
Ta không biết là hoàng đế háo sắc thích ưa thích thu thập quần áo của nữ tử.
Đêm đó, ta vừa đi ngủ thì nghe thấy tiếng khiển trách của hoàng đế phát ra từ chính điện.
Hoàng đế thường đối xử với hạ nhân của mình một cách khoan hậu, nhưng ta không biết tại sao hôm nay người lại tức giận như vậy.
Khi ta ôm bụng bước vào cung điện của ngài, mọi người trong cung đều quỳ xuống.
Thấy ta đi ngang qua, hoàng đế vội chạy lại đỡ ta.
“ Là trẫm lớn tiếng khiến nàng tỉnh giấc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-ca-cua-ta-la-thai-y/ca-ca-cua-ta-la-thai-y-13.html.]
“Ta tình dậy khi hài từ trong bụng ta đa một cái, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Ta liếc nhìn những người đang quỳ gối. Họ đều là những người thường xuyên phục vụ trong cung, bao gồm cả Lưu Phúc Toàn.
“Không sao đâu, Trẫm đỡ nàng trở về nghỉ ngơi.”
Ta từ chối rời đi.
Lưu Phúc Toàn trung thực nói: “Hoàng thượng bị mất một bảo vật trên giường thưa nương nương, hôm nay chỉ có mình nương nương tới, mong nương nương làm chủ cho nô tài.”
Đó không phải là tiểu y của ta sao?
Ta đã lấy lại nó sau khi nhìn thấy nó.
“Bệ hạ, ngài sẽ giải thích cho ta biết tại sao ngài lại giấu tiểu y của ta chứ?”
Ta hỏi hoàng đế khi người đang xoa chân cho ta sau khi hoàng đế đưa ta về.
Đây là lần đầu tiên ta nói chuyện với hoàng đế như vậy, điều này khiến khuôn mặt vốn đã xấu hổ của hoàng đế lại càng xấu hổ hơn.
“Mạch Môn, ta không phải cố ý.”
Thì ra hoàng đế ngủ không được ngon giấc nhưng mùi thảo dược trên người ta lại có tác dụng xoa dịu người.
Không ngờ, tiểu y lại dơi trên giường của hoàng đế nên người đã thuận tay cất chúng đi.
Gần đây ở chánh điện, hoàng đế ban đêm không thể ngon giấc, nên đã tiện ta mang tiểu y về chính điện của mình.
Kết quả là hôm nay không tìm được tiểu y nên ta rất tức giận.
“Người muốn an thần để ngủ ngon, ta thay người may cho người túi thảo dược.”
Mỗi lần nhìn hoàng đế ngủ ngon lành bên cạnh, ta không bao giờ nghĩ người lại gặp vấn đề về giấc ngủ.
“Người hãy coi ta như thái y của người, nếu người không được khỏe ở đâu hãy nói với ta, cần gì phải giấu tiểu y của ta như vậy.”
Hoàng đế vội vàng gật đầu: “Đúng Đúng, đại phu nói rất đúng. Chỉ là gần đây ta mắc bệnh tương tư, không biết có thể làm gì để giải quyết.
Ta đạp hắn một cước: Không giải quyết được, ngươi ngoan ngoãn về ngủ đi.”