Cá Koi may mắn - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-12 23:52:55
Lượt xem: 90
Ba ngày sau, tôi và Giang Cầm dọn vào nhà mới một cách suôn sẻ.
Căn hộ penthouse hai trăm mét vuông ở trung tâm thành phố, không chỉ tràn ngập ánh nắng mà còn có thể ngắm toàn cảnh khu thương mại.
Ban ngày Giang Cầm đi làm chăm chỉ. Tôi nhàn rỗi ra ngoài dạo chơi, kết quả vừa bước vào cửa hàng Hermès, thật không may gặp ngay Thẩm Dạng và Châu Hà đang ôm ấp nhau công khai.
Thẩm Dạng khoác tay Châu Hà, kiêu ngạo bước đến trước mặt tôi: "Không ngờ đấy, loại người chiếm chỗ của người khác như cô, lại còn mặt mũi xuất hiện trước mặt tôi!"
Tôi mím môi, vòng qua người chắn trước mặt, tiếp tục đi vào bên trong. Nhân viên cửa hàng đặc biệt phụ trách tiếp đón tôi nhanh chóng bước tới, cười tươi như hoa.
"Chị Thẩm, chiếc túi da cá sấu mà chị đã đặt trước vừa mới về, chị muốn lấy hôm nay không?"
Chiếc túi da cá sấu đó, ban đầu tôi dự định tự tặng cho mình nhân dịp sinh nhật 20 tuổi.
Ai ngờ, cặp vợ chồng nhà họ Thẩm hành động nhanh như vậy, tặng cho tôi một bộ combo đuổi ra khỏi nhà, khiến tôi trở tay không kịp. Nếu không phải hôm nay tình cờ đi qua cửa hàng này, tôi đã quên mất chuyện chiếc túi rồi.
"Túi da cá sấu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-koi-may-man/chuong-3.html.]
Thẩm Dạng đuổi theo, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh miệt, ánh mắt đầy ác ý và chế giễu.
Trà Sữa Tiên Sinh
"Thật đáng tiếc, cô làm việc ở cửa hàng đồ xa xỉ mà lại không có mắt nhìn sao? Không thấy cô ta trông nghèo nàn như thế nào à? Thẩm Hứa Hứa đây, đã không còn là tiểu thư đài các gì nữa rồi."
Tôi vốn không muốn để ý đến cô ta, nhưng cô ta cứ mặt dày, liên tục lại gần tôi. Tuân theo nguyên tắc "chịu không nổi thì không cần phải nhịn", tôi khẽ mỉm cười, đưa tay tát lệch mặt cô ta.
"Thẩm Dạng, đừng nghĩ rằng đổi cha mẹ là có thể biến gà rừng thành phượng hoàng. Còn nữa, nếu không biết 'đặt hàng cá nhân' là gì thì tốt nhất đừng mở miệng nói, kẻo ra ngoài bị người ta cười cho."
"Cô!"
Mặt Thẩm Dạng biến sắc, khuôn mặt silicon méo mó, nghiến răng nói:
"Đặt hàng cá nhân thì sao? Chẳng phải cô dùng tiền của nhà tôi sao? Thẩm Hứa Hứa, nếu cô còn chút liêm sỉ thì đã không bị đuổi ra khỏi nhà, lại còn dùng tiền nhà tôi để khoe khoang!"
Đối mặt với cơn giận dữ bất lực của Thẩm Dạng, tôi ngáp một cách nhàm chán.
Chỉ thế thôi à? Chỉ cần hỏi thêm vài người, cô ta sẽ biết từ khi tôi 16 tuổi, tôi không tiêu một đồng nào của cặp vợ chồng nhà họ Thẩm. Thậm chí, mỗi tháng tôi còn định kỳ chuyển vào tài khoản của họ cả trăm triệu, sợ rằng họ không có tiền tiêu vặt.
Trước đây, để không làm tổn thương lòng tự tôn của đôi vợ chồng này, tôi luôn giấu họ. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tôi đúng là ngu ngốc.