Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:49:10
Lượt xem: 159
Một chiếc xe Ford E-Transit màu đen chạy như bay ở trên đường.
Một thanh niên khá trẻ tuổi sở hữu tóc màu trắng đang ngồi trên xe, anh ta đội mũ lưỡi trai và đeo bông tai nhìn qua khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi gì đó. Theo như cách nói của những người trong ngành thì đến độ tuổi này mới bắt đầu đi theo hướng tuyển thủ chuyên nghiệp thì đã bỏ lỡ khoảng thời gian đẹp đẽ rực rỡ nhất rồi.
Nhưng mà anh ta lại là một trường hợp đặc biệt.
Năm anh ta mười sáu tuổi đã bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp và vừa tuyên bố nghỉ thi đấu vào năm nay, trong suốt sự nghiệp thi đấu anh ta đã giành được rất nhiều giải thưởng lớn...
"Cháu có khát không?" Người đàn ông trung niên ngồi đối diện hỏi.
Chàng thanh niên mím môi: "Cháu không khát."
"À dượng vừa nhận cuộc điện thoại công ty văn hóa Khải Tinh gọi đến giúp cháu, chủ yếu là dượng sợ bọn họ sẽ lừa cháu thôi... Tổng giám đốc của bọn họ đã nói trong điện thoại sẽ sắp xếp một quản lý cho cháu, đó là một cô gái tên là Úc Tưởng." Người đàn ông trung niên cúi đầu xuống: "Tất nhiên, dượng không hề kỳ thị phụ nữ một chút nào đâu. Cháu đi đến đâu cũng phải cố gắng nghe lời người ta. Hầy, dượng cứ nghĩ tổng giám đốc Thẩm sẽ tự mình dẫn dắt cháu chứ, thôi không nói nữa..."
Với địa vị của chàng trai trẻ trong giới, theo lý thuyết anh ta không nên bị công ty văn hóa Khải Tinh lôi kéo mới đúng.
Chàng trai trẻ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trước mặt.
Đây là dượng của anh ta, trước khi ký hợp đồng với công ty văn hóa Khải Tinh thì anh ta được mệnh danh là con sói cô độc trong giới thể thao điện tử. Từ trước đến nay dượng của anh ta vẫn luôn phụ trách xử lý tất cả mọi chuyện liên quan đến anh ta, từ đó xây dựng nên một doanh nghiệp gia đình cỡ nhỏ.
Đến tận bây giờ vẫn như vậy nên anh ta muốn thoát khỏi doanh nghiệp gia đình cỡ nhỏ này.
Vì thế đầu tiên anh ta thông báo nghỉ thi đấu trước để cho người ta cảm thấy giá trị bản thân anh sẽ giảm xuống. Điều thứ hai anh ta làm đó là lựa chọn một công ty nhỏ để đối phương cảm thấy vênh váo tự coi mình hơn người, họ sẽ nghĩ nếu anh ta ở một công ty nhỏ như thế sẽ cảm thấy uất ức bất lực, sau đó anh ta sẽ phải ngoan ngoãn lựa chọn người nhà làm trợ thủ đắc lực cho anh ta và cũng vì điều đó mà buông lỏng sự cảnh giác...
Thế là anh ta đã gia nhập công ty văn hóa Khải Tinh một cách thuận lợi.
"Cháu đã xem tin tức ngày hôm qua chưa?" Dượng đã bảo là sẽ không nói nữa nhưng đột nhiên lại đổi chủ đề chuyển sang một câu chuyện khác.
Dượng của anh ta ngồi trước mặt sau đó cứ lải nhải mãi nhưng chàng trai trẻ vẫn không nói bất cứ một câu nào.
Nhưng dượng cũng không hề để ý đến sự im lặng đó của anh ta mà nói tiếp: "Cái cô Úc Tưởng kia cũng là một người nổi tiếng trên mạng, hình như còn vô cùng xinh đẹp... Cháu còn nhớ hồi đám cưới của người tên SUN đội 3F kia không? Dù sao cũng chỉ là một người nổi lên nhờ hiện tượng mạng thôi, cháu đừng học theo cậu ta đấy nhé..."
Chàng trai trẻ cố đè nén sự u ám nơi đáy mắt, dường như anh ta không thể nhịn được nữa mà mím chặt môi nói: "Vậy sao ạ?"
Dượng của anh ta vội vàng nói: "Trời ạ cháu không biết chuyện này nữa à! Vậy thì cháu đã từng nghe đến tên của những gia đình giàu có nhất chưa? Trữ, nhà họ Trữ đấy! Hôm qua tin tức đó đã lên trang nhất luôn rồi đấy! Nói về con ruột và con riêng nhà họ Trữ, hơn nữa cả hai người này đều có ý với cái cô Úc Tưởng này. Chỉ sợ hai anh em này sẽ đánh nhau vì một người phụ nữ mất... Chẳng biết một người phụ nữ như vậy còn đầu óc mà quan tâm đến sự nghiệp nữa không, haiz, cháu lại phải chịu khổ một chút rồi."
Thật ra ông ta nói đến những lời này cũng chỉ để chêm thêm vài câu trước khi chàng trai trẻ đến công ty văn hóa Khải Tinh và trước lúc anh ta gặp mặt Úc Tưởng, thậm chí người dượng kia còn châm ngòi ly gián mối quan hệ với tổng giám đốc Thẩm.
Ông ta liên tục nói với anh ta, anh ta phải nhẫn nhịn, anh ta phải chịu khổ, bọn họ không hề coi trọng anh ta, anh ta mà ở đây thì không có khả năng phát triển trong tương lai đâu...
Với cái tính cách đó của chàng trai trẻ thì làm sao anh ta có thể chấp nhận được điều đó cơ chứ?
Dượng của anh ta nghĩ như vậy.
Đúng lúc này xe dừng lại, tài xế nói: "Đến nơi rồi."
Dượng mở cửa xe xuống trước sau đó lại sốt sắng giúp đỡ chàng trai trẻ xách đồ, nhìn qua thì rất giống một bảo mẫu hoàn hảo hết lòng suy nghĩ vì anh ta.
Nhưng mà sau khi mở cửa.
Mấy chiếc xe bên cạnh cũng mở cửa cùng một lúc.
Một đôi tình nhân nổi tiếng trên mạng, một blogger đời sống, một blogger làm đẹp... Tất cả bọn họ đều bước vào tòa nhà văn phòng trước mặt.
"... Công ty văn hóa Khải Tinh cũng nát thật đó."
"Thế tại sao cô còn đến đây làm gì chứ?"
"Tất nhiên vì ở đây được hưởng chế độ tốt rồi, nếu không thì cô tới đây làm gì?"
Những người nổi tiếng trên mạng đó cũng quen biết nhau, bọn họ nhanh chóng túm tụm lại nói chuyện với nhau.
"Ai là người chịu trách nhiệm giao nhiệm vụ mới đến tay cô thế?"
"Hình như người đó họ Liêu, còn tên là gì thì tôi quên rồi."
"Còn cô thì sao?"
"Là Úc Tưởng."
"Chết tiệt! Đó là Ngư Ngư kia đúng không?"
Không khí xung quanh như bị đóng băng trong giây lát.
Lúc này chàng trai trẻ cũng bất giác quay đầu nhìn thoáng qua.
Hóa ra Úc Tưởng còn quản lý cả đôi tình nhân kia nữa.
Đôi tình nhân kia cùng nhau thở dài một hơi, hai người cúi đầu nói một câu: "Hâm mộ mọi người thật đấy... Mặc dù được hưởng chế độ tốt nhưng mà..."
Bọn họ không nói hết câu nhưng dù sao thì họ cũng đã gia nhập vào giới này khá lâu rồi nên tất nhiên có một số câu không được nói quá đầy đủ, ai biết sẽ bị mách lẻo lúc nào chứ.
Chẳng qua trong lời nói của bọn họ vẫn có suy nghĩ được gửi gắm nên tất nhiên người nghe cũng có thể hiểu bọn họ chẳng có hy vọng gì với Úc Tưởng cả.
Tất cả bọn họ đều có cùng một suy nghĩ là tại sao tổng giám đốc Thẩm giao người kiếm được tiền cho Úc Tưởng quản lý như vậy?
Đến bản thân mình Úc Tưởng còn chưa quản lý nổi nữa cơ mà.
Bọn họ sợ cô sẽ lấy họ làm bàn đạp sau đó lần lượt lợi dụng bọn họ để xây dựng mối quan hệ và dùng nó để gia tăng sự nổi tiếng, nếu thật sự là như thế thì bọn họ cũng c.h.ế.t mất thôi.
Nhưng ở một nơi nào đó mà bọn họ không biết, Úc Tưởng cũng thật sự không nói nên lời.
Úc Tưởng nói với tổng giám đốc Thẩm: "Tôi lười lắm."
Tổng giám đốc Thẩm không ngờ cô lại nói thẳng ra như thế, anh ấy hơi nghẹn lời nhưng vẫn nói: "Thật ra cũng không phải làm quá nhiều vì bọn họ đều là người có kinh nghiệm phong phú, nếu em muốn quản lý tốt tài khoản của mình thì cũng có thể học hỏi kinh nghiệm từ bọn họ... Thật sự rất có lợi đấy! Thật ra thì em vẫn có thể thay đổi để phù hợp với sự nghiệp mới của mình một chút mà..."
Úc Tưởng lại nhớ đến khoản tiền lớn trong tài khoản của mình.
Nhưng mà... Nếu có thể nằm yên mặc kệ sự đời thì tại sao phải tự xây dựng sự nghiệp cơ chứ?
Nếu không phải vì lười biếng nằm một chỗ suốt dễ dẫn đến tứ chi bị thoái hóa thì cô cũng lười lết đến đây để điểm danh.
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên có người đến gõ cửa.
"Tổng giám đốc Thẩm, người đã đến đủ rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-34.html.]
"Mời mọi người vào đi." Anh ấy vội vàng nói.
Trong số những người được công ty văn hóa Khải Tinh mời đến bên ngoài thì người nổi tiếng nhất là chàng trai trẻ tuổi kia, tiếp theo đôi tình nhân kia cũng rất có tiềm năng, nửa năm trước họ nổi đình nổi đám nhờ một video chơi khăm nhưng sau đó liên tục xuất hiện những video tương tự nên độ nổi tiếng dần giảm xuống, chỉ còn thừa lại độ nổi tiếng nửa vời.
Bọn họ thấy nhân viên lễ tân dẫn một chàng trai trẻ vào văn phòng tổng giám đốc trước.
Chàng trai trẻ tuổi đẩy cửa.
Khi dượng của anh ta đang đi sau anh ta cũng muốn bước vào theo thì bị nhân viên lễ tân ngăn lại.
Sắc mặt của dượng hơi thay đổi trong lòng cũng cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Ông ta đã đi theo chàng trai trẻ lâu lắm rồi, nên tất nhiên người trung gian như ông ta cũng nhận được không ít sự hâm mộ và tôn trọng từ những người khác, làm gì có chuyện có người sẽ ngăn cản ông ta chứ?
"Tôi không yên tâm..." Ông ta mở miệng nói.
Nhân viên lễ tân nhìn ông ta bằng ánh mắt kinh ngạc: "Anh ấy đã trưởng thành từ lâu rồi."
Lúc này dượng chỉ có thể nghẹn họng ngồi xuống.
Sau đó chàng trai trẻ mới đẩy cửa bước vào.
Tổng giám đốc Thẩm hưng phấn đứng dậy nghênh đón: "Chào anh, A Z! Thật ra tôi cũng là fan hâm mộ của anh đấy!"
A Z là nick name của chàng trai trẻ trong giới thể thao điện tử.
Chàng trai trẻ đã từng nghe thấy câu này nhiều lần lắm rồi nên anh ta không hề để lộ một chút cảm xúc nào nhưng ánh mắt của anh ta lại nhìn về phía Úc Tưởng.
Thậm chí Úc Tưởng còn xinh đẹp hơn khi so sánh với bức ảnh lớn ở mục tin tức trên trình duyệt điện thoại của dượng anh ta.
Cô nghe thấy giọng nói thì chống một tay lên trên bàn sau đó lại dựa lưng vào ghế, cô cụp mắt xuống sau đó chậm rãi xoay người lại, đôi mắt của cô giống như mặt hồ gợn sóng, làn nước tiếp xúc với ánh sáng trở nên càng long lanh xinh đẹp hơn.
"Úc Tưởng đây là một người em phải quản lý. Anh ta tên là Nhiễm Chương, tất cả mọi người đều gọi anh ta bằng biệt danh A Z, vị này rất nổi tiếng đó..."
Úc Tưởng gật đầu.
Nổi tiếng lắm à?
Được đấy, vậy thì anh ta cứ tự mình phát huy đi!
Chỉ cần hai ngày thôi đảm bảo đối phương sẽ nhận ra rằng anh ta cần đổi một quản lý chuyên nghiệp hơn.
"Hai người trao đổi với nhau một chút đi?" Tổng giám đốc Thẩm nói.
Chàng trai trẻ tên là Nhiễm Chương đi đến trước sofa ngồi xuống vị trí đối diện với cô.
Anh ta bị người nhà quản lý chặt chẽ nên trên thực tế anh ta không tiếp xúc quá nhiều với con gái. Anh ta cũng không hòa thuận với những người chơi chuyên nghiệp khác, bọn họ gọi những người nổi tiếng trên mạng đi mở tiệc nhưng không bao giờ thèm hỏi anh ta xem anh ta có đi hay không.
Những cô gái mà anh ta nhìn thấy nhiều nhất là người hâm mộ nữ của anh ta.
Nhiễm Chương hơi dừng lại một chút mới mở miệng hỏi: "Cô thích chơi trò chơi gì?"
Úc Tưởng xòe bàn tay ra đếm: "Đại phú ông*, trò chơi ăn trộm đồ ăn, cờ máy bay**, trò chơi nuôi mèo..."
*Đại phú ông: Trò chơi này giống trò cờ tỷ phú.
**Cờ máy bay: Một trò chơi bàn cờ chéo và vòng tròn của Trung Quốc tương tự như trò chơi Ludo của phương Tây và trò chơi Pachisi của người Ấn Độ.
Anh đã thấy rồi chứ?
Tôi chỉ thích những trò dựa vào vận may hoặc trò chơi nào mang tính chất nhàn nhã phù hợp để dưỡng lão ấy, chơi mấy trò đó không cần suy nghĩ như mấy trò thể thao điện tử...
Tổng giám đốc Thẩm nghe thấy vậy cũng lặng lẽ thở dài một hơi.
Anh ấy cảm thấy Úc Tưởng có trong tay cơ hội thăng tiến mà người khác không có, thật sự hy vọng cô có thể mượn sự nổi tiếng của Nhiễm Chương để nâng công ty lên một bước kiếm được một món lớn. Hơn nữa tính tình của Nhiễm Chương không được người trong giới ưa thích, có lẽ chỉ có người có xuất thân như Úc Tưởng mới có thể kiềm chế nổi anh ta.
... Nhưng mà sắp xếp đàn ông đến tay Úc Tưởng có vẻ không đúng lắm nha.
Nhưng mà bây giờ tốt rồi...
Nói về những trò chơi đó trước mặt tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử thì khác nào đang nói tôi thích chơi những trò chơi nhỏ trên cổng game nhỏ 3366* hơn... Sở thích không giống nhau thì tất nhiên họ cũng sẽ không có cơ hội để thông đồng với nhau đâu!
*Cổng game 3366: là cổng game FLASH, nơi tổng hợp các thể loại game Flash trong và ngoài nước. Mini-game flash cũng được đông đảo game thủ ưa chuộng vì những ưu điểm như dễ sử dụng, chu kỳ chơi ngắn, không cần tải và cài đặt. Game nhỏ không có khung cảnh hoa mỹ hay tạo hình lộng lẫy như game lớn, tất cả game nhỏ chỉ có cốt truyện ngộ nghĩnh hình ảnh dễ thương. Cách chơi là chỉ dùng chuột và bàn phím để qua màn, thường để thư giãn, giảm stress. Giống mấy web trò chơi vui, trò chơi thời trang, trò chơi việt,…
Tôi không làm cậu cả Trữ phải thất vọng đâu!
Tôi sẽ không để giám đốc Lăng thất vọng... À có lẽ còn nữa, tôi không làm cả cậu Hà phải thất vọng đâu!
Bây giờ tâm lý của tổng giám đốc Thẩm vô cùng ổn định.
Nhiễm Chương ngồi bên kia lên tiếng: "À."
Nghe là biết khô khan đến cỡ nào rồi!
Tổng giám đốc Thẩm nghĩ như vậy.
Nhiễm Chương lại không nói tiếp nữa, anh ta cúi đầu xuống.
Anh ta nghĩ những trò chơi đó đều là những trò anh ta muốn chơi nhưng người nhà lại không muốn cho anh ta chơi. Từ khi còn rất nhỏ đã không có ai ở nhà cùng anh ta và khi đó chỉ có một chiếc máy tính để bàn cũ nặng nề cồng kềnh. Những trò chơi trên máy tính để bàn như dò mìn, b.ắ.n bi sắt 3D... đã đồng hành cùng anh ta suốt tuổi thơ.
Úc Tưởng nói: "Được rồi, đã trao đổi xong."
Tổng giám đốc Thẩm nghe thấy vậy không những không tức giận còn mỉm cười nói: "Được rồi... Còn A Z thì sao?"
Nhiễm Chương: "Tạm được."
Tổng giám đốc Thẩm vui mừng đứng dậy tiễn anh ta ra ngoài.
Nhiễm Chương đi ra ngoài rồi mới nhớ đến anh ta chưa cởi mũ và kính râm ra.
Anh ta vừa cởi xuống thì bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của những người ở đối diện.
"Chết tiệt! Khải Tinh thực sự săn trộm được Nhiễm Chương đến đây rồi!"
"Điên mất thôi! Ai là người dẫn dắt anh ấy đây?"
"... Úc Tưởng?"
"?"