Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 55

Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:49:58
Lượt xem: 126

Nhiễm Chương là ai?

Chỉ cần mở kênh phát trực tiếp lên cho cậu cả Trữ xem thử là anh sẽ biết ngay câu trả lời nhưng thư ký Vương không dám làm như vậy.

Ban đầu, cậu cả Trữ chỉ dặn dò thư ký Vương chú ý theo dõi Úc Tưởng để biết rõ thân phận và mục đích của cô. Còn hiện giờ, họ đã cùng nhau thức dậy trên một chiếc giường… Thư ký Vương không dám chắc Trữ Lễ Hàn có thích Úc Tưởng hay không nhưng cô Úc là một người đặc biệt đối với anh, điều này thì không còn gì phải bàn cãi nữa!

Thư ký Vương không dám mạo hiểm làm như vậy!

Cho nên anh ấy chỉ mở thông tin trên bách khoa toàn thư Baidu ra cho Trữ Lễ Hàn xem.

“Đây chính là Nhiễm Chương.” Thư ký Vương trả lời.

Anh ấy không dám nói ra chuyện mình là fan hâm mộ của Nhiễm Chương.

Trữ Lễ Hàn chuyển mắt đọc lướt nhanh như gió. Chỉ nháy mắt, anh đã xem xong thông tin về Nhiễm Chương.

Có lẽ bài tiểu sử của Nhiễm Chương ở trên Baidu được biên soạn bởi một fan hâm mộ nào đó của anh ta cho nên nội dung trong bài ra sức khen ngợi anh ta, chỉ hận không thể biến anh ta thành vì tinh tú trên trời cao.

“Anh ta làm việc cho câu lạc bộ F.A à?” Trữ Lễ Hàn hỏi khẽ.

“Anh ta mới bắt đầu làm việc ở đó hơn nửa năm nay thôi. Nhiễm Chương có quản lý riêng của mình, anh ta chỉ ký hợp đồng livestream với câu lạc bộ này. Hiện tại hợp đồng phát sóng trực tiếp này cũng đã kết thúc rồi.” Thư ký Vương biết rất tường tận.

Trí nhớ của Trữ Lễ Hàn khá tốt, anh nói: “Tôi nhớ F.A vừa mới được Trữ thị đồng ý rót vốn đầu tư trong lần huy động vốn thứ ba của họ.”

Thư ký Vương: “À, vâng, đúng vậy.” Chuyện này chỉ là một chuyện cỏn con đối với Trữ Lễ Hàn. Thư ký Vương không ngờ cậu cả vẫn còn nhớ tỉ mỉ tới như vậy.

Trữ Lễ Hàn trả điện thoại di động lại cho thư ký Vương.

Trong lòng thư ký Vương hơi thấp thỏm.

Trong mắt những nhân vật tầm cỡ như Trữ Lễ Hàn, đừng nói một người trong giới thể thao điện tử như Nhiễm Chương chỉ có mười triệu fan hâm mộ, cho dù có tới một trăm triệu fan hâm mộ thì cũng vẫn chỉ là một nhân vật tép riu, chỉ cần anh nhấc ngón tay lên búng một phát là Nhiễm Chương sẽ bay màu ngay.

Trữ Lễ Hàn không nói gì, anh tiếp tục gọi điện lại cho Úc Tưởng.

Không ngờ lần này cuộc gọi của anh cũng vẫn bị từ chối.

Thư ký Vương càng ngày càng thấp thỏm.

Bất kể cậu cả Trữ muốn ra tay dạy cho Nhiễm Chương một bài học hay sắp sửa cãi vã với cô Úc vì chuyện này, anh ấy đều cảm thấy chắc chắn mình sẽ phải chịu rất nhiều áp lực trong tương lai…

Vậy nên, thư ký Vương vội vàng lên tiếng khuyên nhủ: “Cậu cả, anh không chơi game nên không biết. Dân chơi game ghét nhất là đang chơi game lại có người khác gọi điện thoại tới xen ngang, hại mình mắc lỗi trong ván đấu, có khi còn bực tức đến độ không ngủ nổi.”

Trữ Lễ Hàn nghe anh ấy nói vậy xong vẫn không nói gì.

Đúng lúc thư ký Vương đang vắt hết óc suy nghĩ thì Trữ Lễ Hàn bỗng nhiên hỏi anh ấy: “Lần trước tôi bảo anh điều tra về ba con Hà Khôn Dân, kết quả thế nào rồi?”

Thư ký Vương thở phào nhẹ nhõm, vội đáp: “Không điều tra ra bất kỳ vấn đề gì, Hà Khôn Dân giữ mình rất trong sạch, tiếng tăm của ông ta trong giới làm ăn cũng khá tốt, biết cách đối nhân xử thế, không gây xích mích với người khác. Hà Vân Trác ra nước ngoài du học từ năm mười bốn tuổi. Hằng năm, Hà Khôn Dân đều đi nước ngoài thăm anh ta… Những tin tức này đều rất vụn vặt, tạm thời vẫn chưa xâu chuỗi lại được.”

Trữ Lễ Hàn vuốt nhẹ cổ tay, thản nhiên nói: “Tôi không quan tâm bọn họ là người tốt hay kẻ xấu hoặc đã từng làm những chuyện gì. Tôi chỉ cần biết nhược điểm của bọn họ thôi. Đã đánh người khác thì phải nhè vào đúng chỗ đau của đối phương mà đánh, có vậy thì bọn họ mới học được một bài học nhớ đời.”

Thư ký Vương: “Vâng, vâng! Có lẽ là Hà Khôn Dân quá giỏi giấu giếm, trong vòng vài ngày tới, tôi sẽ trình lên cho anh tài liệu chi tiết hơn về bọn họ.”

Dù những truyện thời xưa viết về các tổng giám đốc ngang ngược có khoa trương tới đâu thì thư ký Vương cũng không có năng lực có thể biết rõ toàn bộ về một người trong vòng hai mươi bốn giờ.

Nếu như anh ấy có năng lực ấy ở trong thế giới đã được hiện thực hóa này chứ không phải chỉ là một thế giới chỉ tồn tại trong văn bản điện tử thì chẳng mấy chốc anh ấy sẽ bị chính quyền để mắt tới.

Trữ Lễ Hàn bỗng nhiên bảo: “Anh gọi điện cho Hà Khôn Dân đi.”

Thư ký Vương sững sờ, tuy không hiểu vì sao nhưng anh ấy vẫn làm theo.

Hà Khôn Dân không có tư cách được nói chuyện ngang hàng với Trữ Lễ Hàn. Trước khi ông ta tổ chức buổi tiệc mừng Hà Vân Trác về nước, thậm chí ông ta còn không thể gặp mặt Trữ Lễ Hàn.

Đương nhiên là trong điện thoại di động của ông ta cũng không hề có lưu số điện thoại của thư ký Vương.

“Alo, xin hỏi anh là ai?” Hà Khôn Dân nghe máy.

“Tôi là Vương Lịch.” Thư ký Vương nói.

Hà Khôn Dân vẫn chưa nghĩ ra Vương Lịch là ai, thư ký Vương hỏi: “Hiện tại tổng giám đốc Hà đang ở đâu vậy? Cậu cả của chúng tôi muốn gặp ông một lần.”

Tay Hà Khôn Dân run lên, đánh rơi cây bút ký tên của mình.

Cậu cả… Liệu còn có thể là cậu cả nào khác được nữa đây?

Cả thành phố Hải này chỉ có một Trữ Lễ Hàn.

Nếu như một phút trước ông ta biết đây là cuộc gọi của anh, vậy thì chắc chắn ông ta sẽ không dám nghe máy.

“Tôi, tôi đang ở công ty.” Hà Khôn Dân lí nhí đáp.

Trái ngược với bầu không khí đóng băng ở đây, bầu không khí trong buổi phát trực tiếp của Nhiễm Chương hoàn toàn khác hẳn.

Nếu như nghề nào cũng có những ngôi sao sáng của riêng mình thì có gọi Nhiễm Chương là ngôi sao nổi tiếng nhất của giới thể thao điện tử cũng vẫn chưa đủ để lột tả hết được sức hút của anh ta. Dù tuổi đời vẫn còn rất trẻ nhưng Nhiễm Chương thực sự rất có tài, anh ta từng giành được rất nhiều giải thưởng, là một người vừa có khí chất đặc biệt lại vừa có cả ngoại hình điển trai..

Fan hâm mộ của anh ta có rất đông cả nam lẫn nữ.

Cho nên khi Nhiễm Chương bắt đầu phát trực tiếp, số lượng người xem buổi phát trực tiếp của anh ta nhanh chóng tăng phi mã lên con số ba trăm nghìn người.

Vì đã rất lâu rồi Nhiễm Chương không livestream nên các fan hâm mộ vừa chạy tới đây lập tức đua nhau để lại bình luận.

[Ôi trời đất ơi, cuối cùng anh cũng nhớ ra mật khẩu của tài khoản rồi!]

[Làm ơn livestream chơi với các fan cứng của anh đi ạ!]

Nhiễm Chương luôn rất kiệm lời, mọi người nói rằng, lúc nào mặt anh cũng tỏ thái độ chẳng vui vẻ gì.

Bão bình luận ào tới, có người quan tâm, có người bày tỏ tình cảm, cũng có người mắng chửi. Anh ta không hề trả lời bất kỳ bình luận nào, mọi người cũng không thấy chuyện này có gì lạ.

Thế nhưng, sau khi lên sóng được nửa phút.

Nhiễm Chương nói: “Đã online chưa?”

[Anh ấy đang nói chuyện với ai vậy nhỉ?]

[Xem giao diện màn hình thì hình như A Z chuẩn bị chơi game trên điện thoại thì phải? Không phải chứ, ôi game này là game nào vậy? Tôi chưa từng nghe nói tới cái tên này bao giờ!]

[Hừm, game này xem chừng chẳng cần tốn chút nơ-ron não nào cả, khó hiểu thế nhỉ, sao anh ấy không livestream chơi PUBG hay chơi một game lớn xếp hạng 3A* nào đó mà lại livestream cái thứ vớ vẩn này?]

*Game 3A hay còn được gọi là game AAA, game Triple A, đây là một cách phân loại không chính thức của game, dùng để chỉ những tựa game tiêu tốn nhiều nhân lực, ngân sách, thời gian trong quá trình sản xuất cũng như quảng bá. Thông thường, các game AAA sẽ được phát hành bởi những nhà phân phối lớn. Tựu chung lại, một game được đánh giá là AAA cần hội tụ đủ ba tiêu chí gồm: A lot of time - Tốn rất nhiều thời gian, A lot of resources - Tốn rất nhiều tài nguyên và A lot of money - Tốn rất nhiều tiền bạc. Một số game 3A nổi tiếng có thể kể đến như Call of duty, Star wars: The old republic, Shadow of the Tom Raider, Cyberpunk 2077, Genshin Impact, Marvel’s Avengers, Pokemon Legends: Arceus, Gotham Knights.

Nhiễm Chương vẫn không quan tâm đến khu vực bình luận.

Anh ta nói: “ID của tôi là ZZZ.”

Úc Tưởng hoàn toàn không biết Nhiễm Chương đang phát trực tiếp, cô cũng mở mic, nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”

[Ôi trời đất quỷ thần ơi! Ai đây?]

[Ôi, là con gái kìa!]

Úc Tưởng hỏi: “Xong chưa?”

Nhiễm Chương: “Ok rồi.”

Sau đó hai người lập team chuyển sang trạng thái chiến đấu.

Trạng thái chiến đấu của game này khá giống game PUBG nhưng phương diện thao tác và thông tin đều thua xa.

[... Đậu xanh, cô em này chơi gà quá.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-55.html.]

[Game này hay lắm hả mọi người?]

Mười phút sau, họ chơi hết một ván, Úc Tưởng ngồi không hưởng lộc giành được chiến thắng hết sức nhẹ nhàng.

[Tôi biết ngay mà, A Z chơi trò này thì có khác gì dùng d.a.o mổ trâu để g.i.ế.c gà chứ, chẳng có gì bất ngờ cả, giỏi thì chơi gì cũng vẫn giỏi.]

[Thế rốt cuộc cô gái này là ai vậy?]

Nhiễm Chương chơi với Úc Tưởng năm, sáu ván.

Úc Tưởng thắng đã đời: “Không chơi nữa.”

“Không chơi nữa à?” Nhiễm Chương hơi ngạc nhiên, anh ta cứ tưởng có anh ta gánh team chắc cô sẽ rất vui, càng vui thì càng muốn chơi tiếp mới phải.

Úc Tưởng gật đầu, sau đó mới nhớ ra đối phương không thể nhìn thấy mình.

Cô bèn nói: “Ừm, chơi nhiều nhàm lắm, phải để giành niềm vui này lại cho lần sau. Hơn nữa, trong điện thoại của tôi vẫn còn rất nhiều game đang xếp hàng chờ tôi thị tẩm.”

[Giọng cô em này êm tai quá trời.]

[Ơ, đây không phải là Úc Tưởng đấy chứ?]

[Hể?]

[Hôm nay, anh ấy mới vừa bấm theo dõi lại Weibo của cô ta đấy...]

[Có khi chỉ là trượt tay thôi chứ về lý mà nói thì quan hệ của hai người này có b.ắ.n đại bác cũng không thể có gì liên quan với nhau được!]

Các fan hâm mộ và đám cư dân mạng nghe tin chạy tới hóng hớt đua nhau đưa ra các suy đoán trong khu bình luận của kênh phát trực tiếp.

Bên đằng này, Nhiễm Chương hỏi: “Vậy cô muốn chơi gì tiếp?”

Úc Tưởng: “Chơi Đấu Địa Chủ nhé.”

Nhiễm Chương: “Được thôi.”

Sau đó, anh ta lập tức tải Đấu Địa Chủ về, lập team, gọi Úc Tưởng vào chơi.

[Ôi trời, ID của cô ta trong game này có chữ “Ngư” kìa!]

Nhiễm Chương quả là thiên tài chơi game bẩm sinh, anh ta chơi Đấu Địa Chủ cũng có thể liên tục nhường bài cho Úc Tưởng để cô thắng, không hề tính sai một nước đi nào.

Mọi người đang theo dõi buổi phát trực tiếp đều sửng sờ.

[A Z giỏi quá trời…]

[Tôi hâm mộ anh ấy phát điên lên được!]

Thế nhưng, Úc Tưởng cũng chỉ chơi vài ván rồi lại chán, chuyển sang chơi game khác.

Nhiễm Chương hỏi cô: “Lần này cô muốn chơi gì?”

Úc Tưởng cảm thấy anh ta thật kỳ lạ, tại sao cứ phải chung team với cô làm gì vậy?

Cô báo tên game cho anh ta biết: “Nông trại vui vẻ.”

Game làm ruộng thì không chơi theo team được nữa rồi đúng không?

Mọi người nghe xong bỗng thấy tên game này rất quen tai!

[Đây không phải chính là game mới trở nên nổi tiếng dạo gần đây nhớ công của cậu cả Trữ hay sao?]

Nhiễm Chương đáp: “Được.”

Anh ta đã tải trò chơi này về từ hôm trước, khi vào xem Weibo của Úc Tưởng. Anh ta chỉ mới chơi qua mấy màn cơ bản đầu tiên hướng dẫn dành cho người chơi mới.

Giờ Nhiễm Chương lại mở nó lên, vừa mở miệng là lại đòi thêm bạn bè với Úc Tưởng.

Úc Tưởng: ?

Để tôi xem xem anh định làm gì nào.

Úc Tưởng báo tên tài khoản của mình cho anh ta biết.

Nhiễm Chương nhanh chóng kết bạn với cô, sau đó anh ta chạy sang nông trại của Úc Tưởng, tưới nước cho vườn hoa, vườn rau của cô.

Trước đây, anh ta rất thích chơi những game như thế này nhưng không hiểu sao bây giờ được tự do rồi thì anh ta lại không thấy hứng thú với chúng nữa.

Anh ta hỏi Úc Tưởng: “Cô chơi nó có thấy vui không?”

Úc Tưởng: “Vui.”

Sau đó, cô chạy qua ăn trộm gà nhà Nhiễm Chương, tiện thể còn phàn nàn một câu: “Anh cho gà nhà anh ăn gì thế? Sao không thấy nó đẻ trứng vậy?”

“Tôi quên không cho chúng ăn.” Nhiễm Chương nói.

Sau đó, Úc Tưởng trả gà lại cho anh ta, nói: “Cảm ơn nhé, đừng ăn tốn thóc tốn gạo nhà tôi.”

[Đậu xanh, sao cô ta đểu thế nhỉ?]

[Người này đúng là Úc Tưởng thật hả? Thú vị ghê trời!]

Nhiễm Chương đột nhiên bật cười.

Anh ta cũng cảm thấy cô rất thú vị.

Anh ta nhớ lại hồi còn đi học, khi đó game nông trại của QQ đang rất được ưa chuộng. Nửa đêm, anh ta lén la lén lút bẻ khóa máy tính, đăng nhập vào game để tưới nước cho cây và cho bầy gia súc gia cầm ăn. Hôm sau đến lớp, mọi người còn chạy qua nhà nhau ăn trộm. Hồi ấy thực sự rất vui vẻ.

Nhiễm Chương muốn sang ăn trộm gà nhà Úc Tưởng.

Thế nhưng, mới tới gần chuồng gà nhà cô, anh ta đã bị chó xông ra cắn, sau đó bị nó đuổi theo cắn mãi không chịu thôi.

Nhiễm Chương: ?

Nhiễm Chương: “Sao tôi không ăn trộm được của cô?”

Úc Tưởng hết sức đắc ý: “Ha ha, không ăn trộm được của tôi phải không? Dù anh có giỏi thao tác tới đâu đi nữa cũng không thể thắng nổi người chơi đập tiền vào game trong các trò chơi giải trí nhẹ nhàng đâu nha. Tôi không chỉ mua chó trông nhà mà tôi còn mua một con ngỗng to nữa, coi chừng nó mổ m.ô.n.g anh đấy.”

Nhiễm Chương chỉ mới gặp Úc Tưởng vài lần nhưng cô rất đẹp, nếu cô đứng giữa đám đông thì chắc chắn cô sẽ luôn là vì sao sáng lấp lánh nhất.

Cho nên, hình bóng của cô in dấu ấn rất sâu đậm trong tâm trí của anh ta.

Nhiễm Chương gần như có thể tưởng tượng ra lúc nói câu này, cơ mặt cô thả lòng, đôi mắt hơi híp lại, đuôi mắt dài lóe lên ánh sáng hững hờ lay động lòng người như thế nào.

Lúc này, mọi người đang theo dõi buổi phát trực tiếp cũng hết sức kích động:

[Đúng là Úc Tưởng rồi!]

[Sao nghe có vẻ như game này cũng thú vị đấy chứ nhỉ?]

Cùng với sự gia tăng số lượng người xem buổi phát trực tiếp này, số lượt người dùng tải game [Nông trại vui vẻ] lại tăng đột biến thêm một lần nữa.

Tổng giám đốc công ty game ngồi trước màn hình máy tính cười không khép nổi miệng, nước miếng bay thẳng xuống ba nghìn thước*.

*Nước miếng bay thẳng xuống ba nghìn thước được biến tấu lại từ câu thơ “nước bay thẳng xuống ba nghìn thước” trong bài thơ “Xa ngắm thác núi Lư” của Lý Bạch.

“Cô Úc đúng là thần Tài của chúng ta!” Tổng giám đốc cảm thán.

Quản lý mảng Weibo: ?

Loading...