Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-08-16 19:06:18
Lượt xem: 114
Trâu Bành quay đầu nhìn cô ta một cái, nói: "Công sức mấy năm nay cô nấu ăn, tất cả các bữa ăn mà cô tự tay xuống bếp làm là chỉ cho mấy người trong giới chúng tôi thôi. Bây giờ để cho cô ấy hưởng thụ như vậy, cô không tức giận à?"
Melissa: "Ha ha."
Không nói tức giận thì nghĩa là không tức giận.
Cô ta cũng không ngốc để mà bị anh ta khiêu khích kiểu này.
Trâu Bành không nghe được câu trả lời mà mình mong muốn, đột nhiên anh ta cảm thấy nhàm chán, bước xuống cầu thang.
Chờ đến khi đến gần rồi anh ta có thể nghe thấy giọng nói của vệ sĩ bên cạnh Úc Tưởng, giống như là đang đọc... Bình luận?
"Thật xin lỗi cô Úc, tôi thật sự không nghĩ tới thì ra là cô đã cứu A Z. Cô còn có kênh phát trực tiếp của riêng mình không? Nói xin lỗi thì lại quá hời hợt, tôi muốn tặng quà cho cô."
"Cám ơn cô đã khiến cho A Z tìm lại được chính mình. Sau này ai dám mắng cô, người hâm mộ của thể thao điện tử cũng sẽ vì cô mà ra mặt."
"Nữ Bồ tát họ Úc, có thể lên kênh nông nghiệp kể một chút trong “ao cá” của cô có phải đều là “cá giống chất lượng cao” hay không?"
...
Trâu Bành nghe xong cũng cạn lời luôn.
Đây là chuyện quái quỷ gì thế? Còn sai người khác đọc cho cô nghe à?
Trâu Bành lên tiếng: "Không phải cô Úc nói không để ý tới lời bàn luận trên mạng sao?"
Úc Tưởng đang đắp người tuyết ở trên bàn đá.
Cô cũng không quay đầu lại mà trả lời: "Uầy, mấy lời khen thì sao tôi lại không nghe? Như khúc nhạc tiên nên tai bỗng nghe được rõ. Buổi trưa tôi cũng có thể ăn nhiều thêm nửa chén cơm đấy."
Trâu Bành: "..."
Úc Tưởng vỗ những hạt tuyết thừa còn ở trên tay xuống, cô nói: "Không chỉ muốn nghe thôi đâu, tôi còn muốn lưu lại, sau này không có chuyện gì thì nghe một chút, cả người sẽ trở nên vô cùng vui vẻ. Có khi tuổi thọ còn tăng thêm ba mươi năm ấy chứ."
Trâu Bành không tài nào nghĩ ra được chuyện đó, phong ba bão táp như vậy ập xuống, còn có loại tác dụng này?
Úc Tưởng lúc này vừa quay đầu lại, nhìn về phía Trâu Bành: "Anh Trâu cho tới bây giờ chưa từng nghe ai khen bao giờ sao?"
Trâu Bành bị đ.â.m cho một nhát đau điếng.
Trong cái giới này của bọn họ, có thể lớn lên cùng với cậu cả Trữ, đương nhiên gia cảnh cũng không thấp. Cũng chính bởi vì gia cảnh không thấp nên khi bị đem ra so sánh với Trữ Lễ Hàn, những người khác cũng khó tránh khỏi bị gia đình bắt bẻ.
Trâu Bành đã nghe biết bao nhiêu lời hay ý đẹp từ chính những người tình nhỏ của anh ta lời ngon tiếng ngọt câu này nối tiếp câu kia cứ thế được tuôn ra.
Nhưng làm sao mà bằng cái chiêu trò khen ngợi của cộng đồng mạng cơ chứ.
Tự nhiên đi so sánh với này.
Cứ như sỉ nhục nhau ấy.
Trâu Bành rất khó chịu.
Nhưng mà Úc Tưởng không có muốn đứng ở đây với Trâu Bành, Úc Tưởng chụp ảnh "răng rắc" một tiếng về người tuyết mà nãy giờ cô cực khổ đắp nặn, sau đó xoay người cùng với Dư Đồng đi.
"Chị Dư ngâm suối nước nóng không?" Cô hỏi.
Dư Đồng ngượng ngùng lên tiếng đáp lại: "Ngâm."
Trâu Bành lại nhìn người tuyết nhỏ được đắp trên bàn.
Đó mà là người tuyết à.
Con mẹ nó đó là chỉ con rùa rụt cổ.
Trâu Bành lập tức ngồi xuống, cảm thấy Úc Tưởng là đang chửi anh ta.
Anh ta cũng không biết gì nhiều về Trữ Sơn nhưng từ nhỏ anh ta đã gặp mẹ của Trữ Lễ Hàn không ít lần. Anh ta thấp giọng mắng: "Để tôi chống mắt lên xem giám đốc Tang xử lý cô như thế nào."
Mẹ của Trữ Lễ Hàn họ Tang, họ này cũng tương đối đặc biệt.
Úc Tưởng trước kia hiếm khi nhìn thấy tuyết rơi nhiều nên kinh nghiệm đắp người tuyết cũng không nhiều.
Thật ra thì tài năng của cô cũng chỉ là đắp một con rùa ra hình ra dáng mà thôi.
Úc Tưởng nào có biết vào lúc này Trâu Bành lại đang tức muốn xì khói như thế.
Cô khoác áo tắm, đi tới suối nước nóng riêng của trang viên cùng với Dư Đồng.
Dư Đồng lén nhìn về phía cô một cái, cũng có chút ngượng ngùng.
Dẫu sao dáng người của Úc Tưởng cũng khá đẹp, đẹp đến mức ngay cả người cùng giới tính với cô cũng sẽ không nhịn được mà đỏ mặt nhìn cô.
Nhưng lúc này điện thoại di động của Úc Tưởng reo lên.
Dư Đồng vội vàng đưa điện thoại di động cho cô.
Úc Tưởng nhận lấy còn thuận miệng khen một câu: "Cơ bụng số 11 của chị Dư đẹp thật đó."
Dư Đồng thầm nghĩ trong lòng, khó trách Úc Tưởng muốn để cô ấy đọc những bình luận kia?
Cô ấy nghe lời Úc Tưởng khen mình, cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Dư Đồng hỏi: "Hay là để chị dạy em, chúng ta cùng nhau luyện tập?"
Úc Tưởng lười biếng hất cằm lên: "Thôi bỏ đi, em là đồ lười biếng, không xứng đáng."
Úc Tưởng vừa nói vừa lấy khăn lau tay, sau đó mới mở màn hình điện thoại lên xem.
Là người phụ trách của tập đoàn Huy Quang gửi tin nhắn cho cô.
Tâm trạng của người phụ trách của tập đoàn Huy Quang đang rất xúc động.
Anh ta không nghĩ tới anh ta gửi một video quảng cáo đi thôi mà sau này lại kéo theo nhiều gió tanh mưa m.á.u như vậy.
Cho tới chuyện này lộ ra, mỗi ngày anh ta nhìn thấy tin nhắn trên WeChat đều cảm thấy sợ, rất sợ Úc Tưởng tìm anh ta để gây rắc rối, hoặc là yêu cầu anh ta gỡ video xuống.
Kết quả mấy ngày trôi qua rồi, không những Úc Tưởng không thèm đi tìm anh ta, ở trên mạng cô cũng lười lên tiếng thanh minh.
Bây giờ anh ta còn phải hạ mình đi tìm Úc Tưởng.
[Cô Úc, số lượng người truy cập vào video trước đó của cô đạt tới chín trăm tám mươi triệu tệ. Chúng ta dựa theo giá thị trường tính toán, nền tảng phải trả cho cô hai triệu chín trăm bốn mươi tệ. Nền tảng sẽ kết toán khoản tiền này cho chúng tôi, đại khái phải đợi một tháng. Cho nên ý của chúng tôi là Huy Quang sẽ thanh toán trước thời hạn cho cô.]
Úc Tưởng: ?
Kiếp trước cô cũng biết tự truyền thông cũng kiếm được nhiều tiền nhưng sau khi thấy trình độ thu lợi nhuận qua một cái quảng cáo này, cô vẫn khá là khiếp sợ.
Người phụ trách không nhận được câu trả lời của cô, vội vàng hỏi: [Cô cảm thấy thế nào?]
[Dĩ nhiên, sau này lượt theo dõi vẫn tiếp tục tăng lên, chỉ có điều cô làm về mạng đa kênh, chắc cũng biết. Sau khi lượng phát sóng đạt đến một cái ngưỡng nhất định thì lợi nhuận cũng không còn nhiều như vậy nữa.]
Thật ra thì khi nói tới việc gây ra làn sóng mạnh mẽ như lần này, Huy Quang thật sự trở thành một người chiến thắng lớn nhất một cách hết sức khiêm tốn.
Bọn họ chỉ chi mấy triệu để đổi lấy lợi ích quảng cáo tối đa mà trước đó chưa từng có.
Độ hot trên người Úc Tưởng là do sóng gió lần này tạo thành, hoàn toàn được phản ánh qua video.
Đấy là còn chưa có nói đến người hâm mộ của Nguyên Cảnh Hoán, bản thân họ cũng ủng hộ rất nhiều tương tác với mỗi một video mà thần tượng làm.
Người phụ trách của tập đoàn Huy Quang đều sợ nếu thái độ không có thành ý một chút thì sẽ khiến cho Úc Tưởng chạy mất.
Ồ, còn nữa.
Tổng giám đốc Cao của bọn họ hình như cũng quen biết cô Úc thì phải? Vậy nếu như có mỗi việc này mà làm còn không xong, còn không phải sẽ bị tổng giám đốc Cao quở trách sao?
Người phụ trách lập tức tiếp tục gửi tin nhắn: [Chúng tôi còn muốn mời cô đảm nhiệm vai trò đại sứ quảng bá cho một trò chơi khác. Nếu như cô có thời gian, chúng ta quay thêm một vlog nữa nhé? Đây là dự án theo yêu cầu, giá cả cũng được ghi ở bên trong. Giá cũng cao hơn lần trước.]
Dẫu sao trước đây cũng chỉ là đối mặt giới thể thao điện tử.
Bây giờ độ hot của Úc Tưởng vừa được nâng lên, trực tiếp hướng đến những người đang hóng chuyện trên khắp đất nước.
Úc Tưởng trả lời một tin: [Ok.]
Bây giờ cô nhìn lại ảnh chân dung của Nguyên Cảnh Hoán, giống như là một con dê đang làm việc ở trên cánh đồng cỏ của cô vậy.
Còn Nhiễm Chương là làm trâu làm ngựa.
Có đánh c.h.ế.t Nhiễm Binh cũng không nghĩ tới, hành động đổ dầu vô lửa của ông ta lại khiến cho giá trị con người của cô càng tăng lên cơ chứ?
Úc Tưởng nói chuyện với người phụ trách, suối nước nóng nghi ngút hơi nước bốc lên cũng khiến cho Úc Tưởng hơi mơ màng, có chút buồn ngủ.
Cô vội vàng vịn vào cánh tay của Dư Đồng để bò lên bờ, sau khi quấn chiếc áo choàng tắm kỹ càng, cô vội vàng trở về phòng ngủ.
Số tiền mà chính miệng người phụ trách của tập đoàn Huy Quang nói ra, hơn hai triệu chín trăm tệ đã nhanh chóng được chuyển thẳng vào tài khoản của Úc Tưởng.
Khoản tiền này không chuyển qua cho Khải Tinh.
Úc Tưởng buồn ngủ muốn c.h.ế.t rồi, cô mơ mơ màng màng sờ điện thoại di động liếc màn hình một cái, rồi lại tiếp tục ngủ.
Cô cũng không biết mình ngủ bao lâu, trên cổ chân đột nhiên có cảm giác lạnh.
Theo bản năng, Úc Tưởng giật mình một cái, sau đó miễn cưỡng mở mắt ra. Trong ánh mắt mơ màng, hình như cô nhìn thấy bóng dáng của Trữ Lễ Hàn.
Người đàn ông cởi áo khoác ra, ngồi ở mép giường, hình như một bàn tay đang giữ lấy cổ chân cô.
Từ góc của cô nhìn xuống, cũng chỉ có thể thấy đôi mắt và hàng lông mày đang rũ xuống của người đàn ông, cùng một đoạn xương cổ tay trắng nõn, ở dưới ánh trăng hiện lên tựa như một viên ngọc.
Kiểu khí chất lạnh lùng tàn khốc lộ ra trên người anh nhưng cũng không khiến cho Úc Tưởng cảm thấy sợ.
Chỉ cần dựa vào vẻ bề ngoài của cậu cả Trữ thì cô thật sự có thể ăn thêm hai chén cơm.
Nhưng mà cô buồn ngủ quá rồi...
Lông mi của Úc Tưởng khẽ run lên, sau đó lại nhắm lại ngay.
Người đàn ông cong ngón tay lại, tựa như đang nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân của cô.
Cảm giác ấm áp xen lẫn một chút lạnh lẽo.
Hơi nhột.
Đầu óc của Úc Tưởng dần dần quay trở lại, bị anh trêu đùa đến nỗi cô vô thức cảm thấy xấu hổ.
Nhưng ý thức của người đang ngủ say muốn tỉnh lại quá hỗn loạn.
Úc Tưởng nhắm hai mắt, ý thức lại nhanh chóng chìm vào mê man.
Quan tâm làm gì chuyện người đàn ông này muốn trói cô bằng xích sắt hay dây chuyền vàng cơ chứ?
Tất cả là chuyện của ngày mai.
Úc Tưởng ngủ một giấc thật say cho tới chín giờ sáng ngày hôm sau, cô chậm rãi ôm lấy chăn ngồi dậy nhưng cũng không có nhìn thấy Trữ Lễ Hàn ở đâu cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-77.html.]
Hả? Tối hôm qua cô nằm mơ à?
Úc Tưởng vén chăn bước xuống giường, vật gì đó ở trên cổ chân cũng theo đó mà trượt xuống. Bởi vì thời gian ở trong phòng có lò sưởi cũng lâu nên vật kia cũng không lạnh lắm.
Úc Tưởng nắm lấy ống quần, cúi đầu nhìn một cái...
Ánh sáng vàng rực rỡ!
Thật này! Dây chuyền vàng!
Úc Tưởng khom người đưa tay móc lấy dây chuyền vàng.
Ở chỗ đầu nối ba sợi dây vàng lại với nhau được khóa lại bằng những chiếc móc vác, cuối cùng hợp thành một sợi dây hoàn chỉnh.
Bởi vì nó quá nhỏ nên trông cũng không quá cồng kềnh và dung tục. Mà ba sợi dây ghép lại thành một, không giống như được treo lên nên càng khiến cho sợi dây có cảm giác sinh động hơn nhiều.
Da của cô lại vừa trắng vừa mịn, dây chuyền vàng ở trên da của cô tạo ra một vẻ xinh đẹp không nói thành lời được.
Hình như vật này được làm hoàn toàn dựa theo kích cỡ cổ chân của cô, vừa khít nhưng cũng chừa lại một khe hở để đảm bảo lúc cô đeo lên sẽ không cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà ở trên lại không phải là sợi dây vàng dài một mét.
Thật đáng tiếc là không phải!
Úc Tưởng chậm rãi duỗi thẳng người.
Cô nhanh chóng rửa mặt xong, thay quần áo xong đẩy cửa đi ra ngoài.
Trữ Lễ Hàn ngồi ở trong phòng kính, bên cạnh anh là thư ký Vương và Stanley.
Người ngồi ở đối diện anh là Trâu Bành, chỉ có điều vào lúc này Trâu Bành đàng hoàng hơn nhiều, cúi đầu không nói câu nào.
Úc Tưởng vào cửa đã mở miệng trước: "Cảm ơn quà của cậu cả nhé, anh khách sáo quá, ra nước ngoài một chuyến còn mang quà về cho tôi nữa chứ."
Trữ Lễ Hàn ngước mắt lên nhìn cô một cái, trong đáy mắt anh giống như vừa có chút ý cười thoáng qua.
Anh cũng biết cô sẽ thích nó.
Stanley thấy Úc Tưởng đến, lập tức đứng lên nói: "Tôi cũng có quà cho cô Úc."
Úc Tưởng đến gần ngồi xuống: "Cái gì thế?"
Stanley cầm một cái hộp cho cô.
Trong lòng Úc Tưởng đang muốn nói đưa tôi tới nơi này để ăn uống vui đùa, còn được nhận quà như thế này, có đưa tôi tới đây bao nhiêu lần thì tôi cũng chịu được.
Úc Tưởng nhận lấy cái hộp, mở cái nắp hộp ra.
Đó là một tác phẩm nghệ thuật được làm thủ công, có hình vòng tròn, dưới đáy là gỗ, phía trên được phủ một tầng tranh thêu, màu sắc rực rỡ, trên tranh thêu còn được khảm mấy loại đá với nhiều màu sắc khác nhau.
Có hổ phách, có đá Opal, còn có đá Tanzanite... Những thứ khác thì Úc Tưởng không nhận ra.
"Đẹp không?" Stanley hỏi.
Trữ Lễ Hàn nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Ở trên thị trường thủ công mỹ nghệ, nó có thể được bán với giá một trăm ba mươi ngàn đô la Mỹ. Năm ngoái thương hiệu cao cấp GN muốn mua lại nó từ những người thợ thủ công, muốn phối hợp cái cách sắp xếp màu sắc và hoa văn của nó, coi như một nguồn cảm hứng mới cho mùa trình diễn mới."
Stanley cười một tiếng, bổ sung: "Nhưng đối phương không bán."
Úc Tưởng nghiêng đầu nhìn sang Trữ Lễ Hàn.
Cậu cả Trữ dùng vài ba lời thôi đã nói rõ ràng được giá trị của món đồ này.
Úc Tưởng nháy mắt với Trữ Lễ Hàn.
Vậy cô không khách sáo nữa nhé?
Hình ảnh cô nháy mắt với anh đã bị Trữ Lễ Hàn nhìn thấy, bỗng dưng anh nhớ tới tối hôm qua khi anh giữ lấy cổ chân của cô, nhẹ nhàng vuốt ve nó, cô đã không tự chủ nhẹ nhàng run run hàng mi.
Như là một vẻ đẹp mong manh nào đó đang treo ở trên đấy.
Chỉ cần nhìn lướt qua một cái, thì sẽ không tự chủ được mà muốn nhìn mãi.
Ở bên này Úc Tưởng đang đậy nắp lại.
Cái nắp phát ra một tiếng "cụp", kéo suy nghĩ của Trữ Lễ Hàn quay trở lại.
"Hôm nay có thể rời khỏi đây rồi." Trữ Lễ Hàn nói.
Úc Tưởng gật đầu liên tục.
Vừa hay cô phải trở về suy nghĩ xem nên quay vlog cho Huy Quang như thế nào.
Trữ Lễ Hàn vốn dĩ bận bịu nhiều việc, dường như là anh chỉ chờ Úc Tưởng thức dậy để gặp cô thôi.
Chờ Úc Tưởng nhận được quà rồi, anh đứng lên, rời đi cùng thư ký Vương và Stanley trước.
Úc Tưởng đưa cái hộp cho Dư Đồng cầm, chuẩn bị ra ngoài trang viên đi bộ mấy bước, sau đó sẽ đón xe trở về công ty văn hóa Khải Tinh.
Dư Đồng nói: "Em chờ chị một lát, để chị đi thu dọn đồ đạc cho em trước đã."
Úc Tưởng gật đầu một cái, sau đó đứng ở cửa chờ cô ấy.
Thu dọn xong tất cả đồ đạc đã là chuyện của mười phút sau.
Mà lúc này bên ngoài cánh cổng lớn của trang viên có một chiếc xe con màu xám bạc đang dừng ngoài đó.
Người ngồi trong xe là Trữ Sơn, thư ký Lưu và thám tử tư.
"Tôi điều tra rồi, vào ngày Nhiễm Chương vào đồn cảnh sát, xe của cậu cả xuất hiện ở trước đồn cảnh sát sau đó lại xuất hiện ở đây, chắc chắn là cậu cả đã mang người tới nơi này không thể sai được." Thám tử tư nói chắc chắn như đinh đóng cột.
Trữ Sơn cười nhạt: "Giấu cũng kỹ đấy."
Lúc này Trữ Sơn đã không còn bận tâm về những lời Nguyên Cảnh Hoán đã nói nữa rồi.
Thư ký Lưu có chút lo lắng: "Không biết cậu cả còn ở đây không nữa?"
"Hẳn là nó đã đi rồi, hôm nay nó phải đi tham dự một hoạt động rất quan trọng." Trữ Sơn nói.
Ông ta đã nghĩ xong xuôi rồi.
Đợi tí nữa bắt được người xong, dứt khoát đưa cô đi thẳng đến nơi của người có tên gọi là Hề Đình. Ông ta muốn giúp bọn họ thúc đẩy.
Suy nghĩ cứ liên tục nhảy trong đầu Trữ Sơn.
Ông ta đợi một lúc, sau đó, cuối cùng ông ta cũng đạt được ý nguyện mà thấy được bóng người của Úc Tưởng.
Thật ra, Dư Đồng đang đi ở phía sau, cô ấy cầm đồ nên bị tụt lại ở phía sau mấy bước.
Trữ Sơn không nhìn thấy Dư Đồng, sắc mặt trầm xuống trực tiếp ra lệnh: "Bắt người mang lại đây."
Sau đó vệ sĩ xuống xe, chặn đường Úc Tưởng lại.
Vệ sĩ vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm Úc Tưởng: "Cô Úc, mời cô đi một chuyến. Chủ tịch Trữ muốn gặp cô."
Anh ta đã chuẩn bị xong, nếu như cô Úc này không nghe theo thì anh ta sẽ uy h.i.ế.p cô, cái tay này của tôi không có biết nặng nhẹ đâu đấy...
Ai mà biết Úc Tưởng chỉ kinh ngạc một chút, sau đó gật đầu, cứ như vậy đi theo anh ta đi tới bên cạnh xe.
Cửa xe mở ra, Úc Tưởng lập tức ngồi lên ngay.
Vệ sĩ cạn lời rồi.
Nói như thế nào đây?
Dù sao ít nhiều anh ta cũng có chút khó xử.
Lúc này Úc Tưởng còn nghiêng đầu nhìn vệ sĩ một cái rồi nói: "Ủa tôi ngồi chỗ của anh à?"
Vệ sĩ lại càng thêm luống cuống.
Còn có thời gian nói chuyện với vệ sĩ?
Xem ra cô còn không biết chuyện nghiêm trọng tới cỡ nào.
Sắc mặt của Trữ Sơn lại càng trầm hơn, lạnh lùng nói: "Úc Tưởng."
Lúc này, Úc Tưởng mới nghiêng đầu.
Không có ai biết, mới vừa rồi lúc trên đường đi đến bên cạnh xe, cô cũng đã điều chỉnh lại giao diện cuộc gọi rồi.
Phía trên là số điện thoại của Trữ Lễ Hàn.
Phía dưới là Lăng Sâm Viễn.
Dù sao thì cũng còn Hà Vân Trác vân vân và mây mây... Đừng nói nữa, sự lựa chọn của tôi còn nhiều lắm. Úc Tưởng cũng không tránh khỏi tự cảm thấy xúc động.
"Cô có biết cầm tiền rồi mà không làm thì sẽ gặp hậu quả như thế nào không?" Giọng nói của Trữ Sơn vang lên, ông ta không hề che giấu sự uy h.i.ế.p của mình một chút nào.
Úc Tưởng nhăn mũi lại, nháy mắt mấy cái, đáy mắt đã dâng lên một tầng nước mắt.
Chỉ có Hà Vân Trác đã có kinh nghiệm trong chuyện này mới biết một khi Úc Tưởng như vậy thì chắc chắn không chuyện tốt. Nhưng mà Trữ Sơn vẫn chưa có kinh nghiệm.
Trữ Sơn nhìn chằm chằm cô.
Muốn khóc hả? Muốn dùng nước mắt nước mũi biện hộ cho mình?
Ai ngờ Úc Tưởng lại giơ cao chân lên, đặt chân lên lưng ghế của hàng ghế trước, sau đó cô vén ống quần lên, lộ ra sợi dây chuyền vàng kia.
Da của cô trắng như thế.
Nhìn qua trông vô cùng xinh đẹp, giống như là ánh sáng duy nhất giữa cái trời mùa đông đầy tuyết trắng này.
Cô muốn khóc cũng được thôi, đằng này khóc đến mức nước mắt rơi lã chã.
Cô còn nặn ra cái giọng nức nở nghẹn ngào mà lên án: "Ông có nhìn thấy không? Tôi có biện pháp gì chứ? Tôi định phản kháng cậu cả rồi, kết quả chính là bị cậu cả mang tới nơi này rồi giam cầm tôi ở đây. Tôi mới vừa thoát ra khỏi đống xiềng xích, thừa dịp cậu cả không có ở đây len lén trốn thoát ra ngoài..."
Vệ sĩ, thư ký Lưu và thám tử tư nghe xong, họ ngay lập tức thay đổi sắc mặt và muốn chửi thề.
Thì ra cậu cả lại có thú vui mạnh bạo như vậy nữa cơ à?
Sắc mặt của Trữ Sơn cực kỳ khó coi, cuối cùng giờ ông ta mới hiểu rõ lời mà Nguyên Cảnh Hoán nói có ý gì.
Ông ta tính tới tính lui, duy chỉ có cái trò này của Trữ Lễ Hàn là ông ta không ngờ được.
"Cô không biết trốn đi à? Nhiều tiền như thế cơ mà, đủ để cô chạy tới nước ngoài trốn." Trữ Sơn cắn răng nghiến lợi.
Nước mắt của Úc Tưởng nhanh chóng ngừng lại ngay.
Cô nói: "Ông có biết con mồi mà chạy trốn ngay dưới mí mắt của thợ săn, một khi bị bắt lại lần nữa thì sẽ gặp phải hậu quả thảm thiết như thế nào không?
Tâm trạng của Trữ Sơn rất phức tạp: "Cô mà cũng biết sợ?"
Úc Tưởng: "Không, ý của tôi là phải thêm tiền."