Cá Mặn Xuyên Sách - Chương 86
Cập nhật lúc: 2024-08-16 19:06:38
Lượt xem: 99
Ngay từ đầu, Trữ Sơn quả thực cực kỳ đau khổ và hoàn toàn không thể chấp nhận được việc: Mình đã tự tay hạ thấp xác suất này. Dường như ông ta thực sự đã già đi rồi, già nua đến nỗi có những chuyện Trữ Sơn càng muốn nắm chắc trong tay mình thì chúng lại càng giáng vào mặt ông ta một cái tát thật dữ dội.
Mãi đến khi ánh mắt của Trữ Sơn dừng lại trên người Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn.
Dù là con trai ruột hay con trai ngoài giá thú thì cũng chẳng có người nào tỏ ra áy náy hay hổ thẹn dẫu chỉ là một chút, thậm chí bọn họ còn không hề lo lắng chút nào.
Chẳng ai an ủi hay đồng cảm với Trữ Sơn, thậm chí không một ai cho ông ta một bậc thang để đi xuống.
Như thể việc Trữ Sơn khóc lóc thảm thiết chỉ là một màn độc diễn của mỗi ông ta mà thôi.
Trái tim của Trữ Sơn hoàn toàn chìm xuống.
Nhưng ông ta lại không thể bóc trần điều này.
Một khi chiếc cửa sổ bằng giấy này bị xuyên thủng, có lẽ tất cả mọi người đều không thể nào tiếp tục diễn kịch được nữa.
Trữ Sơn vịn vào tay thư ký Lưu để ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn trà, từ hành động gào khóc tru tréo đã chuyển thành khóc không thành tiếng, lệ tuôn giàn giụa.
Nước mắt rơi càng nhiều thì trái tim của Trữ Sơn càng thêm nặng trĩu và lạnh lẽo.
Giờ đây, đầu óc ông ta vốn ong ong vì cơn choáng váng vừa rồi cũng đã bình tĩnh trở lại.
Ông ta không nên bóc trần vấn đề của hai người thay thế kia.
Đúng vậy, khi bàn luận ở góc độ quan hệ huyết thống, đứa con này khiến Trữ Sơn cảm thấy khó mà dằn lòng nổi. Nhưng bây giờ...
Trữ Sơn lạnh lùng ngẫm nghĩ…
Nếu ông ta không vạch trần chuyện này, nếu hai đứa con trai của ông ta đều yêu Úc Tưởng sâu đậm như vậy thì chắc chắn bọn họ cũng sẽ yêu mến đứa con của Úc Tưởng, đúng chứ?
Hiện giờ, thái độ của Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn cực kỳ rõ ràng. Bọn họ không thể nào bao dung lẫn nhau, thậm chí bọn họ còn vì điều đó mà trút giận lên ba của mình là Trữ Sơn.
Như vậy, nếu ông ta thẳng tay đoạt lấy đứa con của Úc Tưởng giống như “kiểm soát được vua thì sẽ có thể sai khiến các nước chư hầu”*, thế thì chẳng phải sau này khi Trữ Sơn về già thì sẽ càng thêm yên ổn và vững vàng hay sao?
*Trong trường hợp này, câu trên có nghĩa là: Nếu Trữ Sơn có thể có được con trai của Úc Tưởng - nhân vật quan trọng và có tầm ảnh hưởng như “vua” - thì có thể tác động tới hai người quan hệ mật thiết với đứa bé kia là Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn.
Nhưng mà ý nghĩ này đã bị phá hủy bởi một câu nói “hai người thay thế” cực kỳ thê lương kia của ông ta.
Mồ hôi lạnh buốt rịn ra ướt đẫm lưng của Trữ Sơn.
Ông ta nên xoay chuyển tình thế như thế nào đây?
Có lẽ hai người con trai của ông ta sẽ càng căm hận ông ta hơn vì sự tồn tại của những kẻ thế thân kia.
Trữ Sơn cụp mắt xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuyên qua làn nước mắt rồi rơi xuống bàn tay mà thư ký Lưu đang đỡ ông ta.
Nếu có một người gánh tội giúp ông ta thì sẽ ra sao?
Từ trên cao nhìn xuống thấy dáng vẻ của Trữ Sơn, ánh mắt của Trữ Lễ Hàn càng thêm lạnh lẽo.
Ông ta cho rằng ai ai cũng có đời sống riêng tư lộn xộn, bừa bãi rồi để rồi tạo nên con rơi con rớt khắp nơi như mình sao?
Trữ Lễ Hàn mấp máy môi: “Hai người thay thế à?”
Ba cho rằng kiểu người nào cũng có thể khiến Úc Tưởng yêu thích hả?
Nhưng vào đúng lúc này, Úc Tưởng lại cong cong ngón tay, làm động tác “suỵt” với Trữ Lễ Hàn.
Trữ Sơn và thư ký Lưu không phát hiện cảnh tượng này.
Nhưng Lăng Sâm Viễn lại nhìn thấy.
Lăng Sâm Viễn: “...”
Hai người này cứ tán tỉnh rồi liếc mắt đưa tình như thế trước mặt anh ta à? Anh cả của Lăng Sâm Viễn thật sự là có bản lĩnh đầy mình, bởi Úc Tưởng là một người rất khó đối phó…
Ở bên kia, Trữ Lễ Hàn thoáng khựng lại. Ánh mắt của anh lưu luyến mà dừng lại trên bờ môi tựa cánh hoa của Úc Tưởng chẳng nỡ rời đi, sau đó cũng không nói gì nữa.
Còn Lăng Sâm Viễn thì lạnh lùng lên tiếng: “Thì ra ba đã tìm hai người thay thế cho tôi và anh cả à? Một kẻ thay cho tôi, còn một kẻ thì thay Trữ Lễ Hàn sao?”
Dù sao thì Lăng Sâm Viễn cũng là nam chính trong nguyên tác nên tất nhiên anh ta cũng không ngốc nghếch. Lăng Sâm Viễn ngay lập tức nghĩ đến người đàn ông mà anh ta đã gặp ở cổng khu biệt thự Ngự Thái lần trước – trông người đàn ông đó khá giống Lăng Sâm Viễn.
Bây giờ hồi tưởng lại đoạn đối thoại đó thì mới nhận ra...
Chỉ là một người thay thế mà lại muốn leo lên vị trí cao hơn để thế chỗ chính chủ sao?
Từ tận đáy lòng của Lăng Sâm Viễn đang cười khẩy.
Vậy người đàn ông kia có biết hay không? Ngay cả chính chủ cũng chưa chắc có thể chinh phục được Úc Tưởng cơ đấy.
Giờ phút này, khi Trữ Sơn nghe thấy câu hỏi của Lăng Sâm Viễn, ngay lập tức ông ta biết rằng mình đã đoán đúng rồi. Bọn họ chẳng những không lo nghĩ cho ông ta mà còn muốn truy cứu trách nhiệm của ba mình nữa.
Trữ Sơn ngẩng mặt lên rồi khẽ thở dài một hơi: “Chẳng qua là do ba hy vọng các con sẽ hòa thuận với nhau nên mới không tiếc mà mà bỏ ra nhiều tiền như vậy cho cô Úc. Ba biết rằng hai đứa con rất thích con bé, cho nên ba đã nghĩ sau khi cô Úc chia tay với các con thì…” Trữ Sơn vừa nói tới đây thì bỗng nhiên im bặt.
Sau khi chia tay với các con…
Tại sao khi thốt ra những từ này, Trữ Sơn lại cảm thấy không tự nhiên thế nhỉ?
Nhưng ông ta vẫn phải tiếp tục diễn nốt màn kịch này.
Trữ Sơn thở dài trong lòng ngổn ngang trăm mối, sau đó nói tiếp: “Ba biết là cô Úc nhất định sẽ bị tổn thương về mặt tinh thần. Ba cũng hi vọng con bé có cuộc sống tốt đẹp nên mới cố tình sắp đặt một vài thanh niên tuấn tú và tài giỏi cho cô Úc lựa chọn. Đây không phải là một chuyện cực kỳ đáng mừng nên vui vẻ hay sao?”
Trữ Lễ Hàn: “...”
Lăng Sâm Viễn: “...”
Một vài thanh niên tuấn tú và tài giỏi? Một vài là mấy người? Vậy tức là con số “hai” kia vẫn còn thiếu đúng không?
Úc Tưởng cũng khá sửng sốt và kinh ngạc.
Vậy là cô đã bỏ lỡ vô số nội dung phong phú hả?
Một chuyện tốt như vậy mà tại sao ông lại không nói thẳng cho tôi biết? Ông đang chơi cái trò lòng vòng quanh co gì thế? Chống mắt lên mà nhìn kìa, ông đã làm hỏng chuyện rồi đấy.
Bên này, Trữ Sơn vừa trông thấy sắc mặt ngày càng khó coi của hai đứa con trai thì lập tức nói thêm: “Nhưng ba nghĩ rằng, trên đời này làm gì có người nào xuất sắc như các con chứ? Chắc chắn cô Úc sẽ không thích đám thanh niên kia đâu. Do đó ba đã từ bỏ chuyện này rồi. Chính thư ký Lưu đã nghĩ ra biện pháp này đấy.”
Thư ký Lưu muốn bác bỏ câu nói này nhưng lại không dám hé môi.
Rõ ràng là ông tự nghĩ ra ý tưởng này mà. Tôi chỉ tìm người thôi.
“Sau đó, chuyện sau đó chính là như vậy đấy…” Trữ Sơn nói xong thì lại rơi thêm hai giọt nước mắt nóng hổi: “Tuổi của ba đã không còn trẻ nữa, ước nguyện trong cuộc đời này của ba chính là hy vọng các con có thể bình an vô sự, anh em không có xung đột với nhau.”
Chiêu thức lợi dụng tình cảm này đang được tiến hành cực kì thuận lợi.
Nhưng khi di chuyển tầm mắt, Úc Tưởng lại thoáng trông thấy biểu cảm trào phúng nhàn nhạt trên khuôn mặt của Lăng Sâm Viễn. Nhưng vẻ chế giễu đó chỉ thoáng qua trong phút chốc rồi biến mất ngay lập tức.
Sau đó, cô lại ngước lên nhìn về phía Trữ Lễ Hàn.
Trữ Sơn yêu cầu con trai hợp pháp và con trai ngoài giá thú của mình hãy làm một đôi anh em hòa thuận và tôn trọng lẫn nhau. Đây chính là trò đùa mỉa mai nhất đối với đứa con hợp pháp kia, có phải không?
Trữ Lễ Hàn nhướng mí mắt, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh như thể anh chẳng hề cảm thấy lạ lẫm gì trước dáng vẻ này của Trữ Sơn.
Thảo nào Trữ Sơn lại e sợ Trữ Lễ Hàn.
Trước mặt anh, đại khái thì Trữ Sơn đã mất đi sự uy nghiêm của một người ba, thậm chí là cả tôn nghiêm từ lâu rồi.
Một tiếng “rầm” vang lên. Mặt bàn mà Trữ Sơn đang ngồi đột nhiên bị lật đổ, ông ta cũng ngã thẳng xuống đất theo nó.
Trữ Sơn đau đớn kêu lên một tiếng. Thư ký Lưu hoảng hốt đến mức sắc mặt tái nhợt: “Chủ tịch Trữ, ông bị làm sao vậy?”
Cuối cùng Lăng Sâm Viễn cũng chịu nhúc nhích. Anh ta đứng dậy, rời khỏi ghế sofa rồi bước tới đỡ Trữ Sơn đứng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-man-xuyen-sach/chuong-86.html.]
“Có lẽ ba phải tới bệnh viện.” Sắc mặt của Trữ Sơn tái mét, lập tức dồn sức nắm chặt cánh tay của Lăng Sâm Viễn khiến cho nước da của anh ta cũng trở nên trắng bệch.
“Chuyện hôm nay, chúng ta… Chúng ta hãy chọn lúc khác mà nói tiếp đi.” Trữ Sơn tiếp tục lên tiếng: “Tiểu Viễn à, anh cả của con bận rộn lắm, con hãy đưa ba đến bệnh viện đi.”
Lăng Sâm Viễn nhận ra rằng: Trữ Sơn đang có chuyện gì đó muốn nói riêng với anh ta.
Lúc này, Lăng Sâm Viễn mới bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú.
Ông ta muốn nói chuyện gì? Bởi vì hôm nay đã chịu đả kích quá lớn cho nên cuối cùng Trữ Sơn cũng muốn phân chia tài sản rồi à?
Lăng Sâm Viễn và thư ký Lưu cùng nhau dìu Trữ Sơn ra ngoài.
Lúc Trữ Sơn đi tới cửa, ông ta chợt nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Úc Tưởng vang lên: “Cái bàn đã bị hỏng rồi, ông có bồi thường không?”
Khóe miệng của Trữ Sơn giật giật, đương nhiên ông ta không muốn đánh mất thể diện chỉ vì một chuyện vặt vãnh không đáng kể như vậy.
Cho nên, Trữ Sơn ngay lập tức nháy mắt với thư ký Lưu.
Lúc bấy giờ, thư ký Lưu mới vội vàng xoay người trở lại phòng khách, sau đó hỏi Úc Tưởng với dáng vẻ lúng túng: “Cô Úc, cô vẫn còn sử dụng số tài khoản ngân hàng lần trước chứ?”
Úc Tưởng gật đầu.
Thư ký Lưu không dám nhìn sắc mặt của cậu cả Trữ mà chỉ vội vã quay đầu để đuổi theo bước chân của Trữ Sơn.
Sau khi bóng dáng của cha con Trữ Sơn biến mất khỏi cửa, Dư Đồng vội vàng cúi người xuống lật cái bàn trở lại, đồng thời thu dọn những thứ đang vương vãi khắp nơi.
Bây giờ, Trữ Lễ Hàn mới ngồi xuống bên mép ghế sofa. Nhưng vị trí anh ngồi lại cách Úc Tưởng một khoảng khá xa. Sở dĩ Trữ Lễ Hàn làm vậy là vì anh không muốn xâm phạm khoảng cách xã giao của cô vào thời điểm này, tránh khả năng khiến Úc Tưởng nảy sinh ý nghĩ phản kháng.
“Tại sao em không cho tôi lên tiếng?” Trữ Lễ Hàn hỏi cô bằng chất giọng trầm thấp.
Úc Tưởng không muốn người khác biết đứa bé là con của anh à?
Úc Tưởng: “Nếu anh nói ra thì chẳng phải chủ tịch Trữ sẽ thở phào nhẹ nhõm hay sao? Chúng ta làm thế này thì có thể tra tấn ông ta hiệu quả hơn mà, đúng chứ?”
Hóa ra chỉ vì điều này thôi sao?
Cơ thể vốn đang căng thẳng của Trữ Lễ Hàn đột nhiên thả lỏng. Anh vừa nhìn Úc Tưởng vừa nhẹ nhàng tiếp lời cô: “Trữ Sơn không quan trọng.” Lần này, thậm chí Trữ Lễ Hàn đã vứt bỏ sự lễ phép bên ngoài bằng cách gọi thẳng cái tên Trữ Sơn.
Úc Tưởng sửng sốt trong thoáng chốc: “Hả? Ông ta không quan trọng à?”
Đây không phải là ý định ban đầu của Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn sao?
Úc Tưởng đã nhìn thấy cách phân biệt đối xử của Trữ Sơn, cũng như lòng tốt giả tạo cùng sự ích kỷ trắng trợn lẫn đê hèn của ông ta. Cô tức giận thay cho Trữ Lễ Hàn, hơn nữa cô còn muốn giày vò Trữ Sơn thêm một chút nữa khi tới thời điểm phù hợp – mà tất cả đều là vì cậu cả Trữ.
Trữ Lễ Hàn trả lời với chất giọng trầm trầm: “Ừm, ông ta không quan trọng.”
Úc Tưởng đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Trữ Lễ Hàn đã hỏi Úc Tưởng rằng: Tại sao cô lại không để cho anh lên tiếng?
Vậy thì... Tại sao Trữ Lễ Hàn lại muốn tiết lộ chuyện này? Vừa rồi, Lăng Sâm Viễn đã biết rốt cuộc đứa bé này là con của ai rồi mà. Nhưng anh ta cũng đâu có nói ra.
Úc Tưởng ngẩng mặt lên, khẽ mỉm cười: “Cậu cả Trữ đang giúp tôi giữ gìn thanh danh của mình hả?”
Trữ Lễ Hàn nhìn Úc Tưởng một cách chăm chú, cố gắng giải mã thêm nhiều thông điệp được cất giấu trong nụ cười tươi tắn của cô.
Anh đáp lại bằng một tiếng thật trầm: “Ừ.”
Trong lòng cậu cả Trữ, thanh danh của Úc Tưởng còn hệ trọng hơn cả việc tra tấn Trữ Sơn ư?
Trong nháy mắt, trái tim của Úc Tưởng bỗng dưng đập thình thịch và loạn nhịp.
“Hơn nữa…” Trữ Lễ Hàn tiếp tục lên tiếng.
Còn cái gì nữa?
Úc Tưởng nhìn anh.
“Tôi hy vọng cô Úc biết rằng, tôi đã gây ra chuyện này nên tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.” Câu nói này đã được Trữ Lễ Hàn cân nhắc đắn đo hàng trăm nghìn lần ở trong đầu mình.
Trữ Lễ Hàn không nói rằng: Đây là sai lầm do tôi gây ra.
Anh nên nhận sai. Nhưng Trữ Lễ Hàn lại không muốn Úc Tưởng hiểu nhầm ý tứ của anh bằng cách dùng từ như vậy. Anh không muốn cô nghĩ rằng: Việc đứa bé này xuất hiện đột ngột là một sai lầm, hay việc bọn họ xảy ra quan hệ thân mật khi dây dưa với nhau là một lỗi lầm.
Trữ Lễ Hàn muốn nói cho Úc Tưởng biết rằng: Khi cô đến tòa nhà Nguy Thịnh tìm anh rồi ngả vào vòng tay anh thì Trữ Lễ Hàn đã thực sự khát khao, mong muốn có được cô.
Nhưng nếu anh nói ra những lời đó vào thời điểm này thì có thể Trữ Lễ Hàn sẽ khiến Úc Tưởng lầm tưởng rằng: Anh làm vậy chỉ vì sự xuất hiện của đứa bé mà thôi.
Nhìn nhận từ góc độ của Trữ Lễ Hàn thì…
Nó chỉ là một bào thai thôi.
Chính vì bào thai này nằm trong bụng Úc Tưởng nên nó mới có ý nghĩa, đồng thời cũng có năng lực khiến người ta vui vẻ và hạnh phúc.
Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng hết lần này tới lần khác thì Trữ Lễ Hàn chỉ đề cập đến hai chữ “trách nhiệm” thôi.
Hai chữ này biểu đạt ý tứ rằng: Trữ Lễ Hàn có thể dung túng và nuông chiều Úc Tưởng để cô tùy ý làm mọi thứ theo ý mình. Từ đó, Úc Tưởng có thể xóa bỏ tất cả nỗi muộn phiền hay lo lắng về sau.
Với tính cách của Úc Tưởng thì... Đối với cô, đây có lẽ là những lời lẽ dễ nghe và êm tai nhất vào lúc này.
Nghe vậy, Úc Tưởng khá kinh ngạc.
... Này, anh đường đường là một trùm phản diện cơ mà!
Đáng lẽ Trữ Lễ Hàn nên ném một tấm thẻ xuống đất với vẻ thô bạo và gắt gỏng, đồng thời nói rằng: Tôi muốn đứa bé kia, còn chuyện kết hôn thì cô đừng nghĩ tới. Tôi có thể cho cô rất nhiều tiền nhưng cô tuyệt đối đừng ôm ảo tưởng hão huyền với vị trí bà chủ của gia đình giàu sang quyền thế. Có đúng không?
Hoặc là càng tàn nhẫn hơn nữa, Trữ Lễ Hàn nên nói rằng: Nếu cô chịu bỏ đứa bé thì chúng ta vẫn còn có thể tiếp tục đóng vai người tình bí mật.
Nhưng lúc này, khi Úc Tưởng muốn hình dung ra cảnh tượng đó, cô lại phát hiện mình hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được...
Trữ Lễ Hàn là một người cao quý và lạnh lùng. Khi đối phó với Lăng Sâm Viễn trong nguyên tác, anh ra tay cực kỳ tàn nhẫn, thậm chí còn có thể khiến Úc Tưởng sợ hãi. Lần đó, khi Nguyên Cảnh Hoán diễn kịch trước mặt Trữ Lễ Hàn, dáng vẻ giận dữ tới mức tím mặt của anh thực sự đáng sợ.
Nhưng Úc Tưởng lại chẳng thể đặt những cảnh kia của tổng tài bá đạo lên trên người Trữ Lễ Hàn…
Bởi vì một lúc lâu vẫn chưa nhận được phản hồi của Úc Tưởng nên Trữ Lễ Hàn gập ngón tay lại, do anh dồn sức quá mạnh nên khớp xương ngón tay siết chặt đến nỗi có thể nhìn thấy màu trắng bệch trên mu bàn tay.
“Nếu như cô Úc có ý kiến khác thì em cũng có thể nói cho tôi biết. Tôi sẽ tôn trọng tất cả ý kiến của em.”
Nếu Úc Tưởng không muốn có con thì…
Cô nghiêng đầu rồi hỏi vặn: “Cậu cả Trữ nói rằng anh sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm hả? Hừm... Bao gồm cả việc kết hôn à?”
Trái tim của Trữ Lễ Hàn đập dồn như trống.
Khóe môi của anh cứng đơ, trên mặt anh không có chút biểu cảm nào nhưng ánh mắt đã thay đổi rồi. Trữ Lễ Hàn trả lời: “Đương nhiên rồi, cô Úc.”
Trữ Lễ Hàn thả lỏng những ngón tay đang nắm chặt của mình ra, sau đó chạm vào cuốn sổ hộ khẩu trong túi.
Lúc này là mấy giờ rồi?
Một ý nghĩ bất chợt lướt qua tâm trí của Trữ Lễ Hàn: Cục dân chính đã hết giờ làm việc chưa?
Còn ở bên kia, Úc Tưởng lại đang hỏi hệ thống: Cậu nhìn xem, tôi đã nói cậu cả Trữ là một người cực kỳ tốt mà, đúng không?
Hệ thống: […]
Một nhân vật trùm phản diện nhẫn tâm ra tay với cả ba ruột và anh em của mình, sử dụng mọi thủ đoạn tàn nhẫn để dồn ép nam chính tài hoa bạc mệnh rơi vào kết cục cực kỳ bi thảm. Nếu như cô cứ nhất quyết dựa vào hai người để chứng minh rằng anh ta là người tốt thì tôi đây cũng đành chịu thôi.
Úc Tưởng dựa người vào ghế sô pha, lúc này cô mới hoàn toàn cảm thấy thoải mái.
Từ câu trả lời của Trữ Lễ Hàn, cô đã nắm được thông tin quan trọng nhất, đồng thời cũng đã thăm dò được điểm mấu chốt của Trữ Lễ Hàn.
Cô thực sự có thể vượt qua thế giới này.