Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng - Tiểu thuyết - Chương 138: Bà thậm chí có chút căm hận Hứa Nghị, đồ rùa, giả vờ làm hùng làm hổ gì chứ?
Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:51:56
Lượt xem: 113
Hứa Nghị, Quốc công của An Quốc, dựa vào công lao mà ông đã lập được khi còn trẻ và thân phận Quốc công của mình, nên trong mọi việc ông không bao giờ chịu thiệt thòi, cũng không muốn con trai mình phải chịu thiệt thòi.
Ông ta kiêu ngạo đến mức dám bắt công chúa, còn giả vờ lấy lý do mời công chúa làm khách.
Khi nhìn thấy lính của phủ An Quốc công đến bắt mình, Cửu Cửu không hoảng hốt mà bình tĩnh nói: "Các ngươi chắc chắn muốn làm thế này chứ?"
“Chắc chắn, công chúa có thể làm được gì nào?"
Hứa Nghị hất cằm, mặt đầy vẻ kiêu căng, toàn thân tỏa ra khí thế hung dữ.
Trong đại sảnh, mọi người đều bị ông ta dọa sợ, không ai dám nói gì.
“Còn nói nhảm gì nữa? Mau mang người đi!” Lưu thị cũng lên tiếng.
Cửu Cửu thở dài: “Được rồi, đây là các ngươi tự chuốc lấy."
Trước khi bị lính áp giải, Cửu Cửu nghịch nghịch túi thơm có thêu hình con ếch đeo bên hông và nói: "An Quốc công, công lao mà ngươi và cha ngươi lập khi còn trẻ là ăn cắp mà có."
"Không phải là do các ngươi tự lập đâu nhé!"
Vào fb của tài khoản Chu Yêu Yêu để xem trước 10 chương tại: https://www.facebook.com/profile.php?id=61566541635062
"Nếu ngươi dám bắt ta, ta sẽ về nói cho phụ hoàng biết chuyện này."
Nhiều năm trước, An Quốc công và cha ông ta đã lập được đại công khi cứu giá và giúp đỡ Chiêu Ninh Đế lên ngôi, nên phủ An Quốc công mới rực rỡ như ngày nay, Hứa Nghị cũng nhờ đó mà cưới được Lưu thị, nữ nhi của Thừa tướng.
Tuy nhiên, không ai biết rằng công lao của An Quốc công và cha ông ta là ăn cắp, ăn cắp từ Dận Vương gia.
Năm xưa, người thực sự cứu giá và ngầm giúp Chiêu Ninh Đế lên ngôi là Dận Vương gia.
Vì việc này được thực hiện trong bí mật nên không có nhiều người biết.
An Quốc công và cha ông ta đã nảy sinh lòng tham.
Họ g.i.ế.c Dận Vương gia và chiếm công lao của ông ấy.
Tội ác này thật không thể dung thứ.
Nhiều năm trôi qua, phủ An Quốc công giấu kín sự thật này rất tốt, Hứa Nghị cũng nghĩ rằng không ai biết được sự thật.
Lúc này nghe Cửu Cửu nói ra, ông ta sợ đến mức suýt đái ra quần.
Sự thật này sẽ khiến cả phủ An Quốc công bị tru di cửu tộc.
Ông ta đã cố gắng che giấu, nhưng cuối cùng vẫn bị người khác phát hiện.
Hứa Nghị chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, khí thế so với lúc nãy đã giảm đi rất nhiều, ông ta thử thăm dò hỏi: “Công chúa, người, người biết chuyện này bằng cách nào?”
Cửu Cửu chỉ cười mà không nói.
Hứa Nghị nhớ đến những lời đồn đại trong và ngoài cung trong hai năm gần đây rằng Công chúa Vĩnh Lạc có khả năng đặc biệt, người biết một số việc mà người khác không biết, thậm chí còn có thể tiên đoán một số chuyện.
Trước đây ông ta cho rằng những tin đồn này không đáng tin, nhưng giờ xem ra không có lửa làm sao có khói, tin đồn không hẳn là giả.
Hứa Nghị im lặng rất lâu, suy nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Lưu thị, phu nhân ông ta, cảm thấy mình bị lừa gạt trong hôn nhân, đầy oán hận nhìn Hứa Nghị.
Đúng lúc này, một người hầu chạy vào báo tin, Tề Trung Thư đến nhà, còn mang theo vài vị đại nho, nói rằng họ đến tìm công chúa.
Nghe vậy, Hứa Nghị bảo người hầu dẫn Tề Trung Thư và những người khác đến phòng bên cạnh, còn mình thì quỳ xuống cầu xin: “Công chúa, xin người đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài được không?”
Ông ta không muốn chết, càng không muốn phủ An Quốc công bị mất hết vinh quang.
Lưu thị bên cạnh nhìn thấy Hứa Nghị trong bộ dạng thấp hèn cầu xin, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.
“Thế ông còn bắt ta để ta có lý do nói cho phụ hoàng ta không?” Cửu Cửu hỏi Hứa Nghị với vẻ ngây thơ, khuôn mặt non nớt đầy vẻ không hiểu chuyện đời.
“Công chúa nói gì vậy, làm sao ta dám?” Hứa Nghị như quả bóng xì hơi, cúi đầu: “Ta không dám đâu, lời vừa rồi là... chúng ta chỉ đang đùa với công chúa thôi mà.”
Hứa Nghị hối hận, nếu lúc nãy ông ta không có ý định bắt công chúa, thì công chúa cũng sẽ không nói ra những chuyện này.
Trong đại sảnh có rất nhiều người đã nghe thấy.
Hậu quả thật khó lường!
Hứa Nghị nghiến răng.
Cửu Cửu kiêu ngạo chạm vào mũi, hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp: “Sau này các ngươi còn dám để Hứa Nhiên bắt nạt Thập Tam ca của ta nữa không?”
“Không dám, không dám.” Hứa Nghị vội nói: “Sau này chúng ta sẽ quản lý đứa con ngỗ nghịch, không để nó đối đầu với công chúa và Thập Tam Hoàng tử nữa.”
“Thật sao?” Cửu Cửu tỏ ra nghi ngờ.
Dù sao, phủ An Quốc công nuông chiều thế tử, tiếng xấu của thế tử kiêu ngạo, bất kham đã vang xa bên ngoài.
“Tất nhiên là thật.” An Quốc công nói: “Nếu công chúa không tin, ta sẽ lập tức nghiêm khắc dạy dỗ thế tử.”
“Người đâu, mang thế tử lên đây.”
Hứa Nhiên vốn đang nằm trong phòng dưỡng thương.
Lúc này, hắn bị khiêng lên bằng cáng và đưa vào đại sảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-nha-bao-quan-deu-dua-vao-doc-tieng-long-cua-ta-de-giu-mang-tieu-thuyet/chuong-138-ba-tham-chi-co-chut-cam-han-hua-nghi-do-rua-gia-vo-lam-hung-lam-ho-gi-chu.html.]
Dù đã 15 tuổi, hắn vẫn chẳng hề hiểu chuyện, lúc nào cũng giữ thái độ kiêu ngạo của con nhà thế gia.
Hắn ta bực bội trách móc phụ mẫu mình.
"Phụ thân, mẫu thân, hai người có quan tâm đến con không? Con cần tĩnh dưỡng, không được di chuyển, hai người không hiểu sao? Đúng là ngốc nghếch."
"Con đau quá, ôi trời, ôi trời."
Lời vừa dứt, tai của Hứa Nhiên liền bị Hứa Nghị không chút nương tay mà vặn lấy.
Hứa Nghị dùng sức khiến Hứa Nhiên đau đớn kêu la inh ỏi.
Lưu thị xót xa bước lên ngăn cản, mắng: "Hứa Nghị, ngươi đúng là đồ lừa đảo, đồ khốn, buông con trai ta ra."
"Ngươi làm những chuyện thất đức, tại sao lại để con trai ta gánh chịu hậu quả."
Lưu thị nhiều năm qua chung sống hòa thuận với Hứa Nghị, gần như không có xích mích, nhưng lúc này, vì lời nói của Cửu Cửu, giữa bà và Hứa Nghị đã xuất hiện mâu thuẫn.
Bà thậm chí có chút căm hận Hứa Nghị, đồ rùa, giả vờ làm hùng làm hổ gì chứ?
Hại bà lấy nhầm chồng.
Hứa Nghị không thích Lưu thị gây sự với mình, ông ta đẩy mạnh Lưu thị ra, "Ngươi biết gì chứ? Tránh ra!"
Lưu thị bị đẩy ngã xuống đất, đập vào khuỷu tay.
Hứa Nghị quay sang mắng Hứa Nhiên: "Hứa Nhiên, đồ nghịch tử, ngươi dám chống đối với Thập Tam Hoàng tử? Để xem hôm nay lão tử không dạy dỗ ngươi một trận mới lạ."
"Người đâu, mang gia pháp đến."
Gia nhân mang tới một chiếc thước phạt dài và nặng.
Hứa Nghị cầm lấy và đánh từng phát mạnh lên người Hứa Nhiên.
Lưng và m.ô.n.g của Hứa Nhiên vốn đã bị thương nặng, giờ lại bị Hứa Nghị đánh thêm, mà Hứa Nghị cũng không hề kiêng dè.
Vết thương của Hứa Nhiên càng thêm nghiêm trọng.
Hứa Nhiên đau đớn khóc la, tiếng khóc vang vọng khắp nơi.
Lưu thị cố gắng ngăn cản nhưng vô ích, ngược lại còn bị Hứa Nghị đẩy ngã nhiều lần, gãy cả tay.
Lưu thị không ngừng trách mắng Hứa Nghị.
Hứa Nhiên cũng không hiểu, hỏi: "Phụ thân, phụ thân vì Thập Tam Hoàng tử mà đánh con thế này sao?"
"Con là con trai duy nhất của người mà!"
Hứa Nghị như không nghe thấy lời Hứa Nhiên nói, ông ta chỉ hỏi: "Nói, sau này ngươi còn dám gây rắc rối cho Thập Tam Hoàng tử nữa không?"
"Cha..."
Hứa Nhiên khóc lóc ấm ức, không trả lời.
Hứa Nghị đánh mạnh hơn: "Nói hay không?"
Ban đầu Hứa Nhiên không chịu nói, nhưng sau đó không thể chịu nổi nữa, đành phải nhượng bộ.
"Con sai rồi, sau này con không dám đối đầu với Thập Tam Hoàng tử nữa."
"Phụ thân, xin đừng đánh nữa, được không?"
"Nếu phụ thânđánh tiếp, con sẽ c.h.ế.t mất."
Hứa Nhiên vừa nói, vừa quay sang nhìn Cửu Cửu đang ngồi trước mặt nhìn mình, "Ngươi thấy đủ rồi chứ? Nói một câu đi, đừng để phụ thân ta đánh nữa."
"Ta biết phụ thân ta đánh ta thế này đều là vì ngươi."
Hứa Nhiên nghĩ chỉ có Cửu Cửu lên tiếng, Hứa Nghị mới dừng lại.
Thấy mọi chuyện đã đủ, Cửu Cửu nói: "Được rồi!"
Hứa Nghị dừng tay.
Cửu Cửu nói: "Nhớ những gì ngươi đã nói hôm nay, nếu không, bí mật của ngươi sẽ bị phơi bày."
"Được thôi, nhưng công chúa..." Hứa Nghị hổ thẹn quỳ xuống cầu xin: "Ngươi có thể đừng tiết lộ chuyện này được không? Đặc biệt là đừng nói với Hoàng thượng?"
"Chỉ cần ngươi giữ lời hứa, không làm loạn, ta sẽ đồng ý."
"Thần nhất định sẽ giữ lời, không làm loạn."
"Vậy thì theo ý ngươi."
Cửu Cửu nói xong, định rời đi.
Thực ra, Cửu Cửu có thể trực tiếp tố cáo chuyện phủ An Quốc công chiếm công lao của Dận Vương gia và g.i.ế.c hại Dận Vương gia lên Chiêu Ninh Đế, một lần giải quyết dứt điểm phủ An Quốc công.
Như vậy, sau này sẽ không còn ai dám bắt nạt Thập Tam Hoàng tử nữa.
Tai họa của triều đình cũng được loại bỏ.
Nhưng mà...