Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng - Tiểu thuyết - Chương 145: Cửu Cửu, con mèo lớn, thích không
Cập nhật lúc: 2024-10-23 22:49:36
Lượt xem: 108
Thái tử đã tặng Cửu Cửu một chuỗi vòng cổ mà hắn vô tình có được khi g.i.ế.c Nhị Hoàng tử. Theo truyền thuyết, chuỗi vòng này được làm từ răng của nhiều đời vương sói, là vòng cổ dành riêng cho vua sói. Đeo nó có thể khiến bầy sói khuất phục.
Có thật là nó có thể khiến bầy sói khuất phục hay không thì vẫn chưa rõ. Thái tử chỉ thấy món đồ này mới lạ, vì trong hoàng cung không có món gì tương tự, nên đã đặc biệt mang đến tặng Cửu Cửu làm quà sinh nhật.
“Cửu Cửu, có thích không?”
Thái tử lo lắng Cửu Cửu sẽ không thích.
“Thích, thích chứ.” Cửu Cửu gật đầu lia lịa, vui vẻ nhận lấy vòng cổ mà Thái tử đưa tới, rồi lập tức đeo lên cổ.
Nàng ta khoe với Chiêu Ninh Đế và Lý phi, sau đó ngọt ngào nói: “Đa ta Thái tử ca ca.”
Chiêu Ninh Đế cũng nói: “Thái tử, lần này con hoàn thành nhiệm vụ mà phụ hoàng giao phó, phụ hoàng rất vu.”
Nhiệm vụ chính là việc g.i.ế.c Nhị Hoàng tử giả mạo.
Chiêu Ninh Đế vốn lo rằng Thái tử không làm được, nhưng không ngờ hắn đã hoàn thành. Không hổ là Thái tử.
Sau khi tạ ơn, Thái tử nhìn về phía Cửu Cửu. Công lao này đâu phải của hắn, hắn chỉ góp sức thôi, nếu không nhờ lời chỉ dẫn từ những suy nghĩ của Cửu Cửu, e rằng hắn đã không g.i.ế.c được Nhị Hoàng tử.
Công lao là của Cửu Cửu.
Cửu Cửu lại một lần nữa giúp hắn rất nhiều.
Tại cửa Đức Lân Điện, Đại hoàng tử và Đại hoàng tử phi cũng đã đến.
Vì Đại hoàng tử phi đang mang thai nên khi vào cung, xe ngựa đi rất chậm, vì vậy mới đến muộn.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Đại hoàng tử phi, Đại hoàng tử không cam lòng tiến lên, cạnh khóe Thái tử.
“Nghe nói đệ tặng Cửu Cửu vòng răng sói? Ha ha, quà của đệ chắc chắn không bằng quà của ta đâu.”
“Thật sao?” Thái tử lạnh lùng hỏi: “Huynh tặng gì?”
Đại hoàng tử vỗ tay, hộ vệ Vấn Thiên liền bế một con mèo lớn có lông màu cam với sọc đen đến trước mặt Cửu Cửu.
“Cửu Cửu, con mèo lớn, thích không?” Đại hoàng tử hỏi.
Thái tử không thèm nhìn con mèo lớn, chỉ khinh thường nói: “Chỉ là một con mèo lớn, có gì mới lạ chứ?”
Nhưng Cửu Cửu lại nhìn kỹ. Sau khi nhìn xong, cô nuốt nước bọt, run rẩy chỉ vào con “mèo lớn” mà Đại hoàng tử nói: “Mèo và hổ, Cửu Cửu vẫn phân biệt được.”
“Đây... rõ ràng là một con hổ.”
“Tuy nhiên nó nhỏ xíu, trông cũng khá dễ thương.”
Dù hơi sợ, nhưng không biết có phải do bị ảnh hưởng hay không, Cửu Cửu nhìn con hổ con đang cọ vào Vấn Thiên rất thân mật, trông đáng yêu vô cùng, liền nảy ra ý định nuôi nó.
“Thật là vớ vẩn.” Chiêu Ninh Đế không vui, còn trách mắng: “Lão đại, hôm nay trẫm định khen ngươi vì cuối cùng cũng lấy được Hoàng tử phi, lại còn hòa thuận phu thê, có con cái. Không ngờ ngươi lại bày trò này?”
“Cửu Cửu còn nhỏ thế này, ngươi tặng nó một con hổ? Lỡ như nó bị hổ cắn thì sao?”
“Hổ sẽ không cắn đâu.” Đại hoàng tử nói: “Con hổ này còn nhỏ, mới sinh vài ngày.”
“Phụ hoàng, con muốn nuôi nó, con muốn nuôi nó.” Cửu Cửu hào hứng nói, “Chỉ nuôi hai tháng thôi mà.”
“Phụ hoàng, chỉ hai tháng thôi. Ít nhất phải hơn ba tháng thì hổ mới có thể gây thương tích.” Đại hoàng tử giải thích.
“...”
Chiêu Ninh Đế suy nghĩ một hồi.
Cuối cùng, ông thấy Cửu Cửu quá thích con hổ, và Đại hoàng tử cũng cam đoan rằng con hổ con sẽ không gây thương tích, nên đã đồng ý.
Tuy nhiên, để đề phòng, Chiêu Ninh Đế vẫn cho Cửu Cửu một người thuần hóa động vật cùng với một đội hộ vệ để đảm bảo an toàn cho cô bé.
Tiếp đó, Cửu Cửu nhận thêm vài món quà từ những người đến muộn, thưởng thức ca múa và những món ngon, bữa tiệc sinh nhật cũng gần kết thúc.
Khi trở về Thu Thủy Cư, Đế Giang lại tặng cô một con búp bê đất do hắn tự tay nặn, còn Nam Nguyên Hương thì tặng cô vài tờ ngân phiếu.
Cửu Cửu rất vui.
Đây là sinh nhật vui vẻ nhất của cô bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-nha-bao-quan-deu-dua-vao-doc-tieng-long-cua-ta-de-giu-mang-tieu-thuyet/chuong-145-cuu-cuu-con-meo-lon-thich-khong.html.]
Nhận được nhiều món quà đặc biệt, Thu Thủy Cư gần như không còn chỗ chứa.
Ba ngày sau, Quế Ma Ma đã có tin tức sau khi đi điều tra tung tích của Phúc Lai.
Bà ta báo với Cửu Cửu: “Công chúa, đúng là Phúc Lai không bị đuổi khỏi cung, hắn đang sống trong viện của Phúc An.”
“Ban đầu hắn sống ở đó, lão nô không thể tìm ra. Nhưng chính hắn tự gây chuyện, cứ lén lút ra ngoài gặp người, mà còn gặp nữ nhân nữa.”
“Hắn đã gặp mấy nữ nhân gần đây rồi.”
“Mỗi ngày, đúng giờ đều ra Ngự Hồ, tìm chỗ vắng người để mắng Phúc An. Mắng rất thậm tệ. Nào là tình cha con thắm thiết, tất cả đều là giả dối.”
“Thật sao?” Cửu Cửu vừa vuốt ve con hổ nhỏ bên chân vừa vui mừng hỏi, “Hắn thật sự đi tới Ngự Hồ để mắng Phúc An?”
Cửu Cửu đang lo lắng không biết làm sao để khiến Phúc An nhận ra sự thật, và cách giải quyết đã xuất hiện.
Quế Ma Ma gật đầu mạnh mẽ, “Thật đấy, công chúa, lão nô làm sao dám lừa ngài?”
Vào fb của tài khoản Chu Yêu Yêu để xem trước 10 chương tại: https://www.facebook.com/profile.php?id=61566541635062
“Vậy tốt quá, bà mau nói cho ta biết hắn đến Ngự Hồ vào lúc nào. Ta sẽ dẫn Phúc An đến đó, để Phúc An nhìn rõ bộ mặt thật của Phúc Lai.”
“Chắc chắn sau khi thấy rõ, Phúc An sẽ đuổi Phúc Lai, tai họa này, ra khỏi cung.”
“Lúc đó sẽ không còn bao che cho hắn nữa.”
Quế Ma Ma liền nói cho Cửu Cửu biết thời gian Phúc Lai đến Ngự Hồ.
Ngay lập tức, Cửu Cửu đi tìm Phúc An.
Tính toán thời gian, lúc này nếu dẫn Phúc An đi, vừa khéo có thể bắt gặp Phúc Lai đang mắng ông ta.
Nhưng khi Cửu Cửu tìm được Phúc An, ông ta kiên quyết không đi, cũng không tin những gì Cửu Cửu nói về việc Phúc Lai mắng ông.
Phúc An quả quyết nói: “Công chúa, ngài đừng làm loạn nữa, Phúc Lai mỗi ngày đều pha trà rót nước cho ta, còn giúp ta rửa chân, coi ta như cha ruột, sao có thể nói xấu ta sau lưng chứ?”
“Tuyệt đối không thể nào.”
“Hắn là đứa con trai tốt của ta.”
“Hắn còn nói sau này sẽ chăm sóc ta lúc tuổi già nữa.”
【Haizz, công công Phúc An này, bị lừa thê thảm quá.】
【Tất cả đều là giả dối.】
【Phúc Lai sẽ g.i.ế.c ông ấy.】
【Người như Phúc Lai, trong mắt chỉ có quyền lực, mọi việc hắn làm chỉ là để đạt được quyền lực.】
Cửu Cửu thở dài bất lực, nói: “Phúc An Công công, ông hãy đi với ta một lần thôi. Đi rồi mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
Nhưng Phúc An viện cớ: “Công chúa, hoàng thượng bên kia vẫn cần ta chăm sóc, ta thật sự không có thời gian đi. Ta đi trước đây.”
Thực ra, Phúc An không tin lời Cửu Cửu, nên định trốn tránh.
Cửu Cửu không cho ông rời đi: “Ông có đi không? Nếu không đi, ta, ta sẽ tức giận và phạt roi ông đó.”
“Công chúa sẽ không phạt nô tài đâu.” Phúc An nhìn Cửu Cửu đầy cưng chiều, nói: “Công chúa lương thiện và tốt đẹp, chưa bao giờ làm khó nô tài trong cung, điều này ai ai cũng biết.”
Cửu Cửu quả thật không muốn đánh Phúc An.
Phúc An luôn đối xử tốt với cô, cô bé ghi nhớ điều đó.
“Phúc An... ông đi với ta đi mà?” Cửu Cửu nũng nịu.
Phúc An nhìn thấy Cửu Cửu bỗng nhiên làm nũng, không thể kháng cự nổi, cô quá dễ thương, quá đáng yêu.
Ông không muốn làm cô thất vọng, nhưng cũng không muốn đi, cuối cùng đành nói thật.
“Công chúa, Phúc Lai là con trai của lão nô, lão nô có thể nghi ngờ ai cũng được, nhưng không bao giờ nghi ngờ con trai mình.”
“Lão nô càng không thể làm ra chuyện lén nghe, lén nhìn, gây tổn hại đến tình cha con như vậy.”
“Lão nô rất quý trọng tình cha con này, mong công chúa đừng làm khó lão nô nữa. Lão nô sẽ không đi đâu.”
“Dù có chết, lão nô cũng không đi.”