Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng - Tiểu thuyết - Chương 96: Nhị hoàng tử lên đường đến Huyện Tiều Thụ trong đêm
Cập nhật lúc: 2024-10-16 19:59:59
Lượt xem: 189
Cửu Cửu không thể nói ra những điều mình biết, đành cố tình bướng bỉnh nói: “Không có lý do, dù sao cũng không được đi.”
Nhị hoàng tử vốn nghĩ lần này chắc chắn có thể đạt được mục đích, làm thân với ba vị hoàng tử khác.
Nhưng không ngờ Cửu Cửu lại phản đối.
Chỉ là một tiểu cô nương thôi.
Mà lại đứng ra phản đối sao?
Nhị hoàng tử không nghe được suy nghĩ của Cửu Cửu, không biết lý do Cửu Cửu phản đối, chỉ ngạc nhiên vì một cô gái nhỏ lại có thể làm như vậy. Tuy ngạc nhiên nhưng nhị hoàng tử không để lời phản đối của Cửu Cửu vào mắt.
Một tiểu cô nương mới hơn ba tuổi, ngoài chơi đất, uống sữa thì còn biết gì nữa chứ? Chẳng biết gì cả.
Sự phản đối của nàng, nhẹ tựa lông hồng, chẳng ai để ý.
“Ba vị đệ đệ, lần này các đệ đi cùng ta nhất định sẽ học được rất nhiều điều.” Nhị hoàng tử ung dung nói, dường như phớt lờ sự phản đối của Cửu Cửu, còn chắc chắn nói với ba vị hoàng tử: “Nhị ca ta rất mong chờ các đệ cùng tham gia.”
Tuy nhiên, ba vị hoàng tử lại nhìn nhau, sau đó quay sang Hoàng đế Chiêu Ninh: “Phụ hoàng, chúng nhi thần không muốn đi nữa.”
Họ không muốn đi để tìm đường chết.
Họ muốn nghe theo lời Cửu Cửu, không đi.
Nhị hoàng tử kinh ngạc, rõ ràng mới vừa rồi Thập Hoàng tử, Thập Nhất Hoàng tử và Thập Tam Hoàng tử đều rất hứng thú, khi nghe đến chuyện này còn ánh lên niềm vui trong mắt, sao đột nhiên lại thay đổi ý định?
“Chẳng lẽ chỉ vì tiểu công chúa phản đối mà các đệ không muốn đi nữa sao?” Nhị hoàng tử bối rối hỏi.
Ba vị hoàng tử không trả lời trực tiếp, chỉ nói rằng không muốn đi.
“Phụ hoàng, ý người thế nào?”
Nhị hoàng tử nhìn Chiêu Ninh Đế cầu cứu.
Nhị hoàng tử nghĩ rằng nói đến nước này rồi thì phụ hoàng sẽ thuận theo ý mình, cho phép các đệ đệ đi cùng để rèn luyện.
Nhưng Chiêu Ninh Đế chỉ nhìn nhị hoàng tử với ánh mắt phức tạp, một lúc sau mới nói: “Ba huynh đệ chúng còn nhỏ, không muốn đi thì thôi.”
“Nhưng phụ hoàng…” Nhị hoàng tử còn muốn khuyên.
Vào fb của tài khoản Chu Yêu Yêu để xem trước 10 chương tại: https://www.facebook.com/profile.php?id=61566541635062
Chiêu Ninh Đế thẳng thắn: “Hôm nay là đêm giao thừa, là ngày đoàn tụ, đừng nói những chuyện không vui nữa.”
“…”
Nhị hoàng tử lại bị ngăn lại.
Hắn thực sự không hiểu, hôm nay Thập Hoàng tử, Thập Nhất Hoàng tử và Thập Tam Hoàng tử bị làm sao vậy? Sao cứ khéo léo từ chối sự thân thiện của hắn?
Chẳng lẽ là do công chúa?
Hừm, làm sao có thể?
Công chúa còn nhỏ, chỉ biết chơi đùa thôi, làm sao có thể can thiệp vào những việc đại sự trong triều đình?
Hắn nghĩ nhiều quá rồi.
Thôi, không nghĩ nữa.
Sau này sẽ tìm cơ hội khác để thân thiết vậy.
Về vấn đề giữa hắn và thái tử, hắn sẽ nghĩ cách khác.
Cửu Cửu đến bên cạnh Chiêu Ninh Đế, ngước mặt nhìn ông, thì thầm: “Phụ hoàng, tuyết tai, có tuyết tai…”
“Cửu Cửu muốn nói ở Huyện Tiều Thụ có tuyết tai sao?” Chiêu Ninh Đế khẽ hỏi.
“Ừm.” Cửu Cửu gật đầu.
[Trong trận tuyết tai sắp tới ở Huyện Tiều Thụ sẽ có nhiều người chết. Hy vọng cha hờ có thể ra chỉ dụ, yêu cầu toàn bộ dân chúng vùng đó rời đi trong ba ngày. Quan viên cũng không được vào đó.]
[Như vậy có thể cứu được nhiều người.]
[Chỉ cần còn sống, mọi thứ vẫn còn hy vọng.]
Chiêu Ninh Đế vì lời thầm nhắc của Cửu Cửu, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, rồi lập tức ra lệnh: “Trẫm gần đây hay mộng thấy tuyết tai lớn, c.h.ế.t nhiều người, đặc biệt Huyện Tiều Thụ chịu khổ nhất. Ngay từ hôm nay, lệnh cho dân chúng Huyện Tiều Thụ rời sang các huyện lân cận trong ba ngày, nếu không, quan huyện và các quan giám sát đều sẽ bị xử chém.”
[Phụ hoàng giỏi quá.]
[Cửu Cửu chỉ nhắc vài chữ mà người đã hiểu ý của nàng, thật lợi hại, uy dũng.]
Chúng hoàng tử: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-nha-bao-quan-deu-dua-vao-doc-tieng-long-cua-ta-de-giu-mang-tieu-thuyet/chuong-96-nhi-hoang-tu-len-duong-den-huyen-tieu-thu-trong-dem.html.]
"Phụ hoàng, người nằm mơ gì vậy?"
Rõ ràng là người nghe được lời nhắc của Cửu Cửu mới ra lệnh cho dân chúng di dời.
Chúng ta đều nghe thấy.
Nhưng ai cũng giả vờ như chưa nghe gì.
Phụ hoàng nói gì thì cứ thế mà làm thôi!
Lý Phi đã quen giả vờ không nghe thấy, lần này cũng không có ý kiến gì.
Chỉ dụ vừa ban ra, đêm nay dù là đêm giao thừa, nhưng cũng có không ít quan viên thao thức, một đêm bận rộn.
Chuyện cứu trợ thiên tai trước đó, tự nhiên cũng bị bỏ qua.
Nhị hoàng tử vốn đứng khá gần Cửu Cửu và Hoàng đế Chiêu Ninh, thêm vào tai thính, nên mơ hồ nghe thấy Cửu Cửu nói đến “tuyết tai”. Hắn hiểu rõ việc Chiêu Ninh Đế bất ngờ hạ chỉ cho dân Huyện Tiều Thụ di dời không phải vì giấc mơ nào, mà là vì Cửu Cửu nói đến tuyết tai.
Hắn cảm thấy vô cùng bất mãn, tại sao phụ hoàng lại nghe lời một đứa bé con mà cho cả huyện di dời? Vậy còn để hắn đi cứu trợ nữa không?
Lỡ như không có tuyết tai thì sao?
Chẳng phải tốn công vô ích sao?
Nhị hoàng tử tự nhủ: 【Ta không tin là sẽ xảy ra tuyết tai thật.】
【Vốn dĩ ta định nhân dịp cứu trợ để ra ngoài gặp quý nhân, nhưng giờ thì thôi, ta sẽ đến Huyện Tiều Thụ ở đó. Ta muốn tận mắt chứng minh sẽ không có tuyết tai gì hết.】
【Phượng Cửu Cửu, ngươi tuổi nhỏ mà đã mê hoặc lòng người, chờ bị phụ hoàng trách phạt đi.】
Nhị hoàng tử lập tức rời cung trong đêm, dẫn theo vài người, bí mật đến ở lại Huyện Tiều Thụ.
________________________________________
Sau buổi yến tiệc, Cửu Cửu cùng với Quế Ma Ma mang theo hộp đồ ăn, vừa đi vừa ngắm trăng để tiêu thực, rồi đi đến chỗ ở của Đế Giang.
Thực ra Cửu Cửu đã nói với Đế Giang là hôm nay sẽ không đến thăm, nhưng không hiểu sao trong lòng nàng thấy bất an, muốn đến xem tình hình của Đế Giang.
Chắc là gặp rồi thì sẽ an tâm hơn.
Lúc này Đế Giang vẫn đứng trong sân, thổi tiêu.
Trời rất lạnh, dù không có tuyết rơi nhưng trên lông mi và hai bên vai của Đế Giang đã đọng một lớp sương trắng mỏng.
Thấy Cửu Cửu đến, Sơ Dương phía sau Đế Giang phấn khích nói: “Điện hạ, điện hạ, người xem! Công chúa đến rồi!”
Đế Giang nhắm mắt thổi tiêu, chìm đắm trong âm nhạc, không để ý đến Sơ Dương.
Dường như là không muốn để ý, chỉ tập trung vào cây tiêu, nhưng thực chất là Đế Giang nghĩ rằng Cửu Cửu sẽ không đến đây.
Hôm nay là đêm giao thừa, phụ hoàng, mẫu phi của Cửu Cửu và nhiều ca ca khác đều muốn đoàn tụ với nàng.
Cửu Cửu làm sao có thể được phép đến đây?
Tên Sơ Dương này lại nói lời dối gạt hắn rồi!
Thấy Đế Giang lâu không mở mắt, tự mình chìm đắm vào tiếng tiêu, Sơ Dương liền thề: “Điện hạ, nếu Sơ Dương nói dối thì để Sơ Dương lớn lên không lấy được vợ, không sinh con, cả đời cô đơn lẻ bóng.”
Cửu Cửu: “…”
Có ai lại tự nguyền rủa mình như thế không?
Cửu Cửu nghe mà sững sờ.
Hơn nữa—
[Trong truyện, Sơ Dương là thân tín số một dưới trướng của Đế Giang, không chỉ trung thành mà còn lập được nhiều chiến công hiển hách, được phong hầu, nhưng hình như cả đời không lấy vợ, thực sự là cô đơn suốt kiếp.]
[Không biết có liên quan gì đến lời thề hôm nay không nhỉ?]
[Đúng là một người thật đáng thương.]
Cửu Cửu thở dài.
Đế Giang thấy Sơ Dương nói rất nghiêm túc, liền mở mắt ra, nhìn về cổng chỗ ở và thấy Cửu Cửu cùng Quế Ma Ma, ánh mắt lập tức sáng bừng.
“Cửu Cửu?”
“Ta có nhìn lầm không?”
Đế Giang vừa dụi mắt vừa bước về phía Cửu Cửu.
“Ca ca Đế Giang, muội đến tặng huynh sủi cảo.” Cửu Cửu cười tươi: “Không biết tối nay huynh đã ăn sủi cảo chưa?”