Cả Nhà Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi - Chương 88
Cập nhật lúc: 2024-08-01 09:24:47
Lượt xem: 100
Quý Tư Ngạn trong lòng bực bội, cảm thấy đứa em gái này thật ngu ngốc. Tuy rằng mấy năm nay được nuôi dưỡng ở bên ngoài, nhưng cũng chẳng để cô ta thiếu thứ gì, sao đầu óc lại thiển cận như vậy, còn muốn đi trộm đồ của Quý Tư Hàm.
Nhận ra ánh mắt chỉ trích của anh trai, Quý Tư Ngữ càng bực bội, ngón tay nhéo góc áo đến trắng bệch, đầu óc vô cùng rối rắm, muốn tìm một cách để đối phó.
“Quý Tư Ngữ tiểu thư.”
Một cảnh sát không thể ngồi yên được nữa lên tiếng: “Thật ra, việc này cũng xem là việc nhà của các vị, chỉ cần cô mang đồ của Quý Tư Hàm tiểu thư trả lại, chúng tôi cũng sẽ xem xét xử nhẹ.”
“Tôi… tôi thật sự không có lấy…” Quý Tư Ngữ nhỏ giọng nói.
Ánh mắt cảnh sát sắc bén nhìn chằm chằm cô ta, Quý Tư Ngữ căn bản không dám ngẩng đầu.
“Vậy sao cô lại từ cửa sổ vào phòng của Quý Tư Hàm?”
Quý Tư Ngữ cắn môi, không nói nên lời.
“Chào các vị, tôi là người nhà của Quý Tư Ngữ, cho hỏi con bé đang ở đâu vậy?” Quý Thanh Sơn từ công ty vội vàng đến, cả người toát lên vẻ uy nghiêm.
Quý Tư Ngữ nghe được tiếng cha, cả người thả lỏng, gấp gáp gọi: “Cha ơi!”
Quý Thanh Sơn theo tiếng gọi nhìn qua, ánh mắt hàm chứa lửa giận.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Quý Tư Ngạn co rúm lại, rất muốn tìm cái khe chui xuống.
Quý Thanh Sơn vòng qua đám người, đi về phía bọn họ. Ông ta đảo mắt nhìn bọn họ một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Quý Tư Hàm, liếc một cái. Quý Tư Hàm cúi đầu lau nước mắt, vờ như không nhận ra.
“Không biết con gái tôi đã phạm phải lỗi gì?” Quý Thanh Sơn khách khí hỏi cảnh sát.
Lúc ở công ty, nhận được điện thoại của cảnh sát, nghe được Quý Tư Ngạn và Quý Tư Ngữ bị bắt, ông ta còn tưởng nghe nhầm, chưa chú ý nghe xem chuyện gì xảy ra, liền vội vàng chạy đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-nha-nghe-duoc-tieng-long-cua-toi/chuong-88.html.]
Cảnh sát đối với Quý Thanh Sơn vẫn giữ thái độ thân thiện, cẩn thận kể lại sự việc.
Quý Thanh Sơn nghe được câu chuyện, mặt giống như cái vỉ pha màu, thoáng chốc lại đen, chốc lát lại xanh, khi lại đỏ, chốc chốc lại chuyển sang trắng.
Ông ta hung hăng trừng mắt liếc nhìn Quý Tư Ngữ, kìm nén lửa giận để không cho cô ta một cái tát.
“Cái này thật ra cũng xem như việc nhà của chúng tôi, hay là để chúng tôi tự xử lý có được không?”
Giọng điệu Quý Thanh Sơn có chút nhỏ nhẹ như muốn lấy lòng. Đây là lần đầu tiên ông ta ăn nói khép nép như vậy để cầu xin người khác.
Cảnh sát có chút chần chờ: “Việc này…"
Anh ta nhìn thoáng qua Quý Tư Hàm: “Việc này chủ yếu là phải hỏi xem ý kiến của đương sự thế nào.”
Quý Thanh Sơn lúc này ý thức được Quý Tư Hàm mới là mấu chốt của vấn đề. Ông ta bày ra vẻ mặt ôn nhu, ân cần nói: “Hàm Hàm, đây là việc nhà chúng ta. Không phải chỉ là quà sinh nhật hay sao, bằng không cha mua lại cho con cái mới nhé. Chắc chắn còn tốt hơn cái kia!”
Quý Tư Hàm ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt không ngừng rơi xuống: “Nhưng mà, đó là cha tặng con vào sinh nhật mười tám. Con không quan tâm nó đáng giá bao nhiêu, con chỉ quan tâm đó là quà cha tặng!”
Quý Tư Hàm khóc đến đáng thương, giống như một chú mèo con bị thương, nhưng ánh mắt lại vô cùng quật cường, làm lòng Quý Thanh Sơn mềm nhũn.
“Không sao, không sao.”
Quý Thanh Sơn hiếm khi đối với Quý Tư Hàm nảy sinh chút tình thương. Ông ta xoa đầu Quý Tư Hàm, ôn nhu nói: “Yên tâm, cha nhất định bắt chị gái mang trả lại cho con.”
“Không phải đều nói việc xấu trong nhà không nên truyền ra bên ngoài sao. Lần này cũng là con không quản lý kỹ đồ của mình. Cả con và chị con đều sai. Có thế nào cũng không nên đến Cục Cảnh Sát. Thôi thì cha sẽ bồi thường cho con, có được không?”
Quý Tư Hàm kiên nhẫn nghe những lời nói ghê tởm của Quý Thanh Sơn, trong lòng thật sự muốn ói. Cô luôn suy nghĩ, sao mẹ và cậu vẫn chưa đến.