Cả Nhà Ta Đều Trọng Sinh - Phần 11
Cập nhật lúc: 2024-10-14 22:24:20
Lượt xem: 1,895
23
Từ lúc thái tử đến đón dâu, đến khi Thẩm Lê tố cáo nhà họ Vân thông đồng với giặc, chỉ diễn ra trong vài canh giờ.
Không ai ngờ được tình thế lại đảo ngược nhanh chóng như vậy.
Mẫu thân và tiểu muội ôm nhau khóc.
Trải qua vài canh giờ thẩm vấn, kết quả như thế khiến An Hoàng đế lộ rõ vẻ không hài lòng.
“Chuyện nhỏ nhặt như vậy mà cũng làm to chuyện đến thế này. Vân khanh, mớ hỗn độn do nhà ngươi gây ra thì tự lo liệu mà dọn dẹp.”
Nói xong, ngài định đứng dậy rời đi.
Nhưng thái tử không muốn bỏ qua cơ hội này.
Hắn tiến lên một bước, ngăn hoàng đế lại.
“Phụ hoàng, nhi thần nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy chuyện này quá kỳ lạ.”
“Tại sao lại trùng hợp đến thế, nhà họ Vân vừa bị tố cáo thông đồng với giặc thì lập tức xuất hiện nhị tiểu thư thật sự, chẳng phải bọn họ sợ tội lộ ra nên tìm người đến gánh tội sao…”
Ánh mắt hắn đầy nóng bỏng.
Chỉ còn thiếu chút nữa là nói thẳng ra "Đây là cơ hội tốt để thu hồi binh quyền của nhà họ Vân".
Thẩm Lê cũng như thể bắt được cọng cỏ cứu mạng, lập tức dập đầu trước mặt hoàng đế.
“Hoàng thượng, thái tử điện hạ nói rất đúng.”
“Người ta thường nói hổ dữ không ăn thịt con, thần cũng không thể ngờ, cha mẹ, ca ca và tỷ tỷ vì muốn trốn tội mà lại tìm một kẻ giả mạo để thế thân.”
Hai người họ phối hợp ăn ý.
Chẳng qua họ tin rằng An Hoàng đế hơn bất kỳ ai đều muốn thu hồi binh quyền của nhà họ Vân mà thôi.
Nhưng An Hoàng đế ngồi trên ngai vàng đã mấy chục năm.
Những mánh khóe nhỏ này của thái tử sao có thể qua mắt ngài được?
Đúng vậy, ngài muốn thu hồi binh quyền của nhà họ Vân hơn bất kỳ ai.
Nhưng điều ngài quan tâm hơn là việc thu hồi binh quyền có "danh chính ngôn thuận" hay không, có gây điều tiếng hay không.
Nếu không, ngài đã không giữ phụ thân ta lại kinh thành suốt tám năm mà không hành động gì.
Đến thời điểm này, các quan lại và hoàng tử công chúa có mặt cũng không phải là kẻ ngốc.
Công chúa Thước Dương càng không ngại chuyện náo nhiệt, liền lên tiếng châm ngòi.
“Thái tử ca ca, kẻ này có phải gián điệp hay không, cứ giao cho đô sát viện thẩm tra sẽ rõ. Nhưng còn huynh… Trong dân gian có tin đồn rằng huynh và cô nương này đã quen biết từ lâu, hai người đã nảy sinh tình cảm với nhau. Không biết trước đây huynh có biết thân phận của nàng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-nha-ta-deu-trong-sinh/phan-11.html.]
“Còn nữa, nàng bị mất trong sạch vào đêm tuyết đó, một mực khẳng định huynh là thủ phạm. Rõ ràng nhà họ Vân đã xin phép đưa nàng vào chùa, tại sao huynh lại đột ngột thay đổi ý định chỉ trong một đêm, còn muốn cưới nàng với lễ nghi chính phi?”
“Hai người các ngài, chẳng lẽ có thỏa thuận ngầm gì không thể để người khác biết sao?”
Lời của công chúa Thước Dương nói thẳng thừng.
Càng nghe, sắc mặt An Hoàng đế càng trầm xuống.
“Thái tử nhận thức kém, tâm tính không kiên định, phạt cấm túc ở Đông cung, khi nào ngẫm lại mọi chuyện, khi ấy mới được ra.”
“Còn những người khác, cứ theo quy trình mà xét xử!”
Chỉ trong vài câu ngắn ngủi, ngài đã định đoạt cả vụ án.
24
Dưới cực hình, Thẩm Lê khai nhận tất cả mọi chuyện, từng chi tiết không sót điều gì.
Từ việc nàng hãm hại tiểu muội, cách nàng thuyết phục thái tử, đến việc làm giả thư tín và chứng cứ…
Nghe nói, khi An Hoàng đế nhìn vào xấp nhận tội dày cộp ấy, ngài giận dữ đến mức ra lệnh xử lăng trì ngay lập tức.
Còn thái tử, vì cấu kết với gián điệp Chu quốc, mưu toan vu cáo triều thần, đã bị phế truất và giam cầm trong tông nhân phủ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đêm trước khi Thẩm Lê chịu hình phạt lăng trì.
Ta nhân lúc trời tối, đến ngục Chiêu một chuyến.
Trong ngục, Thẩm Lê toàn thân bê bết máu, bẩn thỉu không chịu nổi.
Nhìn thấy ta, nàng cố gắng ngồi dậy.
Nhưng vết thương trên người quá nặng, chỉ vừa mới gắng gượng đã đau đến thở không ra hơi.
Nàng nguyền rủa: “Vân Hạ, tại sao nhà ta lại tan nát, còn ngươi thì lại yên ổn, tại sao phụ thân ngươi g.i.ế.c cha ta, mà vẫn sống yên bình, an hưởng vinh hoa phú quý!”
Ta thấy điều này thật nực cười.
“Những gì chúng ta đang hưởng, đều là do phụ thân ta đổ m.á.u xương ngoài chiến trường mà có được. Ông ấy chinh chiến hàng chục năm trời, nhưng chưa từng g.i.ế.c hại một người dân Chu quốc nào cả.
Còn cha ngươi thì sao? Ngày thành Xuân Dương bị phá, ông ta dẫn hàng vạn quân tàn sát hơn vạn người dân vô tội trong thành!”
“Trong số những người ấy, có cả những phụ nữ vừa mới mang thai, có những đứa trẻ chỉ mới bi bô tập nói, phần lớn đều là người già, phụ nữ và trẻ em tay không tấc sắt, hoàn toàn không có sức kháng cự…”
“Họ bị cha ngươi dẫn quân xâm lăng, cưỡng bức, rồi bị một nhát kiếm đ.â.m xuyên qua bụng, hoặc bị thiêu sống đến chết. Khi họ chết, tại sao ngươi không hỏi một câu ‘vì sao’ chứ?”
Nghe vậy, đồng tử của Thẩm Lê co rút lại, khuôn mặt ngây dại.
“Vậy là... các ngươi đã sớm biết ta là ai, đã biết ta đến để trả thù?”
“Vậy nên mọi chuyện đều do các ngươi sắp đặt, ngươi cố ý thuận nước đẩy thuyền, dẫn ta và thái tử hợp tác, là để kéo ta và thái tử cùng xuống vũng bùn sao?”