Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cả nhà tôi đều là người nổi tiếng - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-08-13 22:48:12
Lượt xem: 544

7

 

"Mục Tiểu Tiểu, cậu lườm mình làm gì! Chẳng lẽ cậu muốn nói cậu là chị ruột của Lạc Kiêu sao?”

 

"Đừng đùa nữa! Một người họ Lạc, một người họ Mục, cậu nói dối cũng phải có căn cứ chứ!"

 

Ba mẹ tôi là cặp vợ chồng nổi tiếng, ai ai cũng biết vì hôn lễ của họ là một sự kiện lớn.

 

Nhưng rất ít người ngoài ngành biết rằng Lạc Kiêu là con của ba mẹ tôi.

 

Nguyên nhân là vì em trai tôi rất kiên quyết, khi bước vào làng giải trí đã quyết định không dựa vào danh tiếng của ba mẹ nên luôn giữ kín điều này.

 

Cũng vì lý do đó, Tống Điềm và các bạn dù có nghĩ nát óc cũng không ngờ rằng tôi và Lạc Kiêu là chị em ruột, chỉ là một người theo họ mẹ, một người theo họ ba.

 

Tôi vội vàng nói: "Không có không có, Tống Điềm, cậu nói đúng, mình chỉ là trạm tỷ của Lạc Kiêu thôi!"

 

Mọi người mới tỉnh ngộ và chấp nhận lời giải thích này, còn liên tục hỏi tôi là đứng ở chiến tuyến nào.

 

Tôi chẳng biết trả lời ra sao, đành ấp úng: "Cho mình giữ bí mật chút đi."

 

Nhưng không biết ai lại đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.

 

"Khoan đã, Tiểu Tiểu, nếu cậu chỉ là trạm tỷ của Lạc Kiêu, tại sao anh ấy lại giúp mẹ cậu mang quần áo đến đây?"

 

Mọi người lại im lặng.

 

Họ nhìn tôi, như nhận ra điều gì.

 

"Đúng rồi, Lạc Kiêu không phải giúp mẹ cậu mang quần áo đến sao? Thời buổi này idol còn giúp fan mang quần áo sao?"

 

Nụ cười trên môi tôi lại một lần nữa đông cứng.

 

Tôi đành bịa đại: "Vì mẹ mình cũng là fan của cậu ấy, nên chúng mình đều quen biết, chắc mẹ mình nhờ cậu ấy giúp."

 

Lời này có chút vô lý.

 

Thấy ánh mắt mọi người vẫn đầy nghi hoặc, tôi vội vàng chuyển chủ đề.

 

"Thôi được rồi, lễ hội sắp bắt đầu rồi, chúng ta nhanh chóng xem quần áo đi."

 

Mọi người mới nhớ ra thời gian gấp gáp, liền nhanh chóng bắt đầu xem xét đống quần áo mà mẹ tôi gửi đến.

 

Nhưng vừa nhìn thấy, ai nấy đều kinh ngạc.

 

"Trời ơi! Quần áo của mẹ cậu đẹp quá, Tiểu Tiểu! Không chỉ không hề già nua mà còn trông rất đắt tiền nữa!"

 

"Cái gì mà trông đắt tiền chứ! Nhìn kỹ xem, đây rõ ràng là Chanel mà! Dĩ nhiên là rất đắt rồi!"

 

"Khoan đã, đây là Valentino?? Hình như không phải là đồ may sẵn mà là hàng cao cấp đặt riêng?"

 

Trong lớp có vài người biết nhìn đồ, họ lập tức nhận ra giá trị của những bộ quần áo này, kinh ngạc không thôi.

 

Còn Tống Điềm thì mặt tái mét.

 

"Không thể nào!" Cô ta lẩm bẩm: "Ba Mục Tiểu Tiểu chỉ làm công việc hậu trường trong đoàn làm phim, mẹ cô ta sao có thể mua được nhiều quần áo đắt tiền như vậy!"

 

Cô ta không tin, ra sức lục lọi đống quần áo, dường như muốn chứng minh rằng chúng là đồ giả.

 

Nhưng không ngờ, cô ta lại lôi ra một chiếc váy dạ hội giấu sâu bên trong.

 

Ánh mắt của tất cả các nữ sinh ngay lập tức bị chiếc váy đó thu hút.

 

"Trời ơi, chiếc váy này đẹp quá... Hình như trông còn có chút quen quen?"

 

"Khoan đã! Mình nhớ ra rồi, chiếc váy này không phải là của nữ hoàng nhạc nhẹ Mục Tình vừa mặc trên thảm đỏ hôm trước sao!"

 

"Đúng đúng! Chính là chiếc váy cao cấp của Dior, mình nhớ là chỉ có một chiếc trên toàn thế giới thôi mà! Sao lại ở đây?"

 

Mọi ánh mắt lại lần nữa đổ dồn về phía tôi.

 

Tôi gần như muốn khóc.

 

Mẹ ơi!

 

Con đã bảo mẹ chọn đồ khiêm tốn thôi mà!

 

Sao mẹ lại mang cả chiếc váy cao cấp vừa mặc trên thảm đỏ đến đây!

 

Tôi đang sụp đổ thì Tống Điềm đã nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lấp lánh.

 

"Mục Tiểu Tiểu, chẳng lẽ mẹ cậu thật sự là…”

 

8

 

Tôi chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập trong giây lát.

 

Không muốn giây tiếp theo tôi lại nghe Tống Điềm tiếp tục nói.

 

"Chẳng lẽ mẹ cậu là nhà tạo mẫu của Mục Tình?"

 

Tôi: "???"

 

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Tống Điềm, liền phát hiện cô ta đã có một vẻ mặt chắc chắn.

 

"Đúng vậy! Chắc chắn là thế! Nếu không phải là nhà tạo mẫu của ngôi sao lớn như Mục Tình, làm sao có thể có nhiều quần áo cao cấp đến thế!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-nha-toi-deu-la-nguoi-noi-tieng/chuong-3.html.]

Các bạn học khác dường như cũng nhanh chóng chấp nhận lời giải thích này.

 

"Có thể đấy, ba của Tiểu Tiểu chẳng phải cũng là người làm việc trong ngành sao, mẹ cậu ấy cũng làm trong ngành thì cũng không có gì lạ nhỉ?"

 

"Vậy nên mẹ của Tiểu Tiểu mới quen được Lạc Kiêu, có thể mẹ của Tiểu Tiểu cũng từng làm tạo mẫu cho Lạc Kiêu!"

 

"Trời ơi! Vậy thì chúng ta thật sự nhặt được báu vật rồi! Đây đều là quần áo của ngôi sao mà!"

 

Tôi không nói lời nào, mọi người đã tự mình hoàn thành vòng logic.

 

Tôi không kìm được mà cảm kích nhìn về phía Tống Điềm.

 

Tống Điềm chắc là bị ánh mắt nóng bỏng của tôi nhìn đến phát hoảng, không kìm được mắng: "Mục Tiểu Tiểu, cậu làm gì mà nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm thế!"

 

"Không làm gì cả." Tôi chân thành nói: "Chỉ là cảm thấy hôm nay cậu xinh đẹp như tiên nữ, thông minh như tuyết."

 

Không phải là “thông minh” quá trời sao.

 

Nếu không có tư duy thần kỳ của Tống Điềm, hôm nay tôi căn bản không biết phải làm sao giấu thân phận của mẹ và em trai tôi!

 

Dưới sự tự giải thích của mọi người, cuối cùng không ai nghi ngờ về gia đình tôi nữa, mà là bắt đầu vui vẻ cầm quần áo của mẹ tôi chuẩn bị cho lễ hội nghệ thuật.

 

Khó khăn lắm một ngày mới bận rộn xong, tôi mệt mỏi trở về nhà.

 

Vừa về đến nhà, em trai tôi liền chạy đến.

 

"Chị, hôm nay em không hại chị bị lộ chứ?"

 

Tôi không kiềm được gõ một cái lên đầu nó.

 

"Em còn dám nói! Tại sao lại là em mang quần áo đến? Em còn gọi chị là chị ngay trước mặt mọi người? Quan trọng nhất là gọi xong liền chạy!"

 

"Em chạy chẳng phải vì bạn chị đều quá đáng sợ sao." Em trai tôi uất ức ôm đầu: "Còn về việc mang quần áo, là mẹ bảo em đi."

 

Tôi mới nhìn về phía người mẹ diva của tôi đang đắp mặt nạ suốt 24 giờ trên ghế sofa.

 

Bà ấy chột dạ ho khẽ hai tiếng.

 

"Vì trợ lý của mẹ và tài xế trong nhà đều bận việc, mới phiền đến Kiêu Kiêu, nói đến chuyện đó, bạn học con có phát hiện ra thân phận của mẹ không?"

 

Nói rồi, mẹ tràn đầy mong đợi nhìn tôi.

 

"Không." Tôi nói thật: "Họ nghĩ mẹ là nhà tạo mẫu của ngôi sao."

 

"Vậy à." Mắt mẹ tôi lập tức ảm đạm đi.

 

Tôi: "......"

 

Mẹ, sự thất vọng của mẹ có thể nào đừng biểu hiện ra rõ ràng như thế được không.

 

Sau lễ hội nghệ thuật, tôi hoàn toàn nổi tiếng khắp trường.

 

Dù tôi đã che giấu thân phận thực sự của mẹ và em trai tôi.

 

Nhưng chỉ cần "Trạm tỷ có thể khiến Lạc Kiêu gọi là chị" và "Con gái của nhà tạo mẫu của ngôi saobMục Tình" hai thân phận này cũng đủ làm nữ sinh trong trường điên cuồng rồi.

 

Tôi đi đâu cũng có người đến bắt chuyện, làm tôi phiền không chịu được.

 

Trời cao chứng giám, tôi thật sự chỉ muốn làm một học bá yên tĩnh!

 

Tôi đồng thời càng kiên định —

 

Trước khi tôi đỗ vào trường đại học mong muốn, tôi tuyệt đối sẽ không để mọi người biết thân phận thực sự của ba vị tổ tông nhà tôi!

 

Tôi đang âm thầm quyết tâm, không ngờ ngay lập tức gặp phải khó khăn —

 

Giáo viên chủ nhiệm lớp chúng tôi tìm tôi, nói muốn ba tôi đến trường một chuyến.

 

9

 

Tôi lộ vẻ hoảng sợ: "Sao vậy ạ?"

 

"Tất nhiên là vì chuyện thi đại học. Mặc dù điểm của em rất ổn định, nhưng theo quy trình, phụ huynh vẫn phải đến gặp giáo viên để tư vấn trước kỳ thi đại học."

giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc nói.

 

"Nhưng ba mẹ em mãi không đến, gia đình cũng luôn không có ai ở nhà. Cô thực sự không yên tâm, nên định gọi ba em đến một chuyến. Em yên tâm, cô đã liên lạc với ba em, ông ấy nói sẽ thu xếp thời gian đến."

 

Nghe cô giáo nói vậy, tôi không những không yên tâm mà còn lo lắng hơn. Vì Mục Tình và Lạc Viễn Hàn thực ra đều là nghệ danh của ba mẹ tôi. Vì vậy, tên ba mẹ tôi đăng ký trong hồ sơ của trường không phải là hai cái tên này. Đây cũng là lý do tại sao giáo viên chủ nhiệm mặc dù có thông tin liên lạc của ba mẹ tôi nhưng không nghi ngờ gì về thân phận của họ.

 

Nhưng nếu ba tôi đến trường, chắc chắn sẽ bị lộ!

 

Nghĩ đến đây, tôi căng thẳng muốn nói gì đó với giáo viên chủ nhiệm, nhưng cô ấy đã không muốn lãng phí thời gian với tôi nữa, trực tiếp đuổi tôi trở lại lớp học.

 

Trong lớp, tôi vô cùng lo lắng, không kìm được mà nhắn tin WeChat cho ba—

 

"ba, có phải cô giáo gọi ba đến trường không?"

 

ba tôi trả lời khá nhanh—

 

"Yên tâm đi con gái! ba biết con đang lo lắng điều gì, sẽ không có chuyện gì đâu!"

 

Nhìn thấy tin nhắn này, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. ba tôi đã nói vậy, chắc là sẽ tìm cách thoái thác với giáo viên chủ nhiệm thôi nhỉ?

 

Tôi mới yên tâm ngồi làm bài, nhưng không ngờ chẳng bao lâu sau, lớp trưởng đột nhiên chạy vào lớp với vẻ mặt đầy kinh hoàng.

 

"Mục Tiểu Tiểu, ba... ba cậu đến rồi!”

 

Loading...