Cả nhà tôi đều là người nổi tiếng - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-08-13 22:49:31
Lượt xem: 508
13
Bốnn phía đám đông ồn ào bỗng chốc im lặng như tờ.
Mọi người mở to mắt.
Ngay cả vẻ mặt chế giễu của Tống Điềm cũng tức khắc đông cứng.
“Chị... chị ruột?” Một giây sau cô ta run rẩy thốt lên: "Cậu nói ai là chị ruột của cậu!?”
Em trai tôi nhìn Tống Điềm với ánh mắt đã có phần chán ghét.
“Tất nhiên là Mục Tiểu Tiểu, chẳng lẽ là cô hả?”
Sắc mặt Tống Điềm tái mét.
Nhưng cô ta vẫn còn giữ chút hy vọng cuối cùng mà giãy giụa.
“Nhưng... nhưng hai người một họ Lạc, một họ Mục mà.”
“Chúng tôi một người theo họ ba một người theo họ mẹ thì có gì không được.”
Nói xong câu này, em trai tôi thực sự không thèm để ý đến Tống Điềm nữa, kéo tôi đi vào trong trường.
“Đi thôi chị, ba mẹ đã đợi chị trong lớp học rồi.”
Tôi theo em trai cùng đi về phía trường học, không nhịn được lo lắng cho em ấy.
“Kiêu Kiêu, em bây giờ để lộ ra mình là em trai chị, chẳng phải một lát nữa sẽ lộ luôn em là con của ba mẹ sao?”
Hôm nay tôi vốn chỉ định tiết lộ ba mẹ mình.
Còn về em trai tôi, để tránh lộ ra mối quan hệ của em ấy với ba mẹ tôi, ban đầu tôi không định gọi em ấy đến.
Nhưng không ngờ em ấy lại tự mình xuất đầu lộ diện.
Em trai tôi lại không để ý mà xua tay.
“Không sao, dù sao bây giờ em cũng đủ nổi tiếng rồi, đã chứng minh được bản thân rồi, để người ta biết ba mẹ em là ai cũng không sao.”
Chúng tôi nhanh chóng đến dưới tòa nhà dạy học.
Nhưng chúng tôi lại bị chặn lại.
Chủ yếu là vì độ nổi tiếng của em trai tôi thực sự quá cao, cộng thêm bây giờ mạng internet phát triển.
Vì vậy chỉ trong vài phút đi từ cổng trường đến đây, chuyện em trai tôi đến trường chúng tôi, và em ấy là em trai ruột của tôi, đã lan truyền khắp cả trường.
Độ nổi tiếng đỉnh lưu không phải chuyện đùa, toàn bộ nữ sinh trong trường hầu như đều đổ dồn về đây, làm chật kín dưới tòa nhà dạy học của chúng tôi.
Tất cả nữ sinh đều đang hô tên em trai tôi, cũng có người gọi tên tôi.
“Mục Tiểu Tiểu! Chị là chị của em! Từ hôm nay chị cũng là chị của em!”
“Đúng vậy! Cầu xin chị cho em làm em dâu chị đi!”
Tôi: “......”
Cảnh tượng này khiến tôi một lần nữa thầm cảm thấy may mắn vì trước kỳ thi đại học tôi đã không tiết lộ thân phận của em trai.
Vì người quá đông, em trai tôi mới phải liên hệ vệ sĩ và trợ lý ban đầu đứng ở cổng trường, gọi họ đến.
Em trai tôi nhìn tôi áy náy.
“Chị, em không lên lầu với chị đâu, nếu không em sợ lớp học của chị cũng bị chèn ép mất.”
Đây thực sự là một lo lắng hợp lý, tôi đợi đến khi vệ sĩ và trợ lý bảo vệ em trai tôi xong xuôi, mới cùng các bạn học lên lầu.
14
Khi lên lầu, các bạn cùng lớp của tôi vẫn chìm trong sự phấn khích.
“Tiểu Tiểu! Cậu đúng là không đáng tin! Cậu là chị ruột của Lạc Tiêu mà không nói cho chúng tớ biết!”
“Đúng vậy, còn lừa chúng tớ nói cậu là trạm tỷ của cậu ấy!”
Tôi nhìn họ với vẻ hối lỗi: "Xin lỗi nhé, trước đây mình chỉ muốn học hành một cách kín đáo thôi.”
“Haha, chúng tớ không trách cậu, chỉ cần cậu tiết lộ một chút tiêu chuẩn của ba mẹ cậu đối với con dâu là được!”
Các bạn nữ của tôi từng người một mắt sáng như sao nhìn tôi, gần như muốn khắc ngay mấy chữ lớn lên trán—
“Tôi muốn làm em dâu cậu.”
Còn tôi khi nghe họ nhắc đến ba mẹ thì chỉ cười ngượng ngùng: "Các cậu muốn biết, lát nữa trực tiếp hỏi ba mẹ mình không phải tốt hơn sao?”
“Đúng rồi! Tiểu Tiểu, hôm nay ba mẹ cậu cũng đến.”
Các bạn lại mong chờ.
“Nói mới nhớ, không biết ba mẹ của Lạc Kiêu trông như thế nào nhỉ, cậu ấy vào giới giải trí nhiều năm như vậy luôn rất kín tiếng, không chịu tiết lộ về gia đình mình.”
“Ôi trời, có thể sinh ra đứa con trai đẹp như vậy, ba mẹ cậu ấy chắc chắn cũng không tệ!”
Không giống như các bạn khác đang phấn khích, cả khuôn mặt Tống Điềm lúc trắng lúc xanh.
Cô ta dường như phải mất một lúc lâu mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật là em trai tôi là Lạc Kiêu, lúc này nghe các bạn nhắc đến ba mẹ tôi, cô ta mới hồi thần, vội vàng mở miệng.
“Có một em trai là ngôi sao thì sao chứ? Mục Tiểu Tiểu, em cậu là ngôi sao, ba mẹ cậu thì không, vậy tại sao ba mẹ cậu mãi không chịu đến trường?”
“Tôi nói cho cậu biết, ba mẹ cậu vẫn không thích cậu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-nha-toi-deu-la-nguoi-noi-tieng/chuong-5.html.]
Rõ ràng, Tống Điềm này muốn gây sự với tôi.
Còn tôi thì lười để ý đến cô ta, chỉ bước về phía lớp học.
Nhưng đi được một lúc, tôi đột nhiên cảm thấy kỳ lạ.
Tại sao mỗi phòng tôi đi qua lại trống trơn vậy nhỉ?
Phải biết rằng bây giờ là giờ nghỉ, theo lý thì phòng làm việc không nên trống không như vậy.
Những giáo viên đó đâu rồi?
Khi tôi lên đến tầng lớp học của mình, thắc mắc của tôi đã được giải đáp—
Chỉ thấy trước cửa lớp chúng tôi một đám đông đen nghịt giáo viên và phụ huynh học sinh.
Nhìn kỹ, hầu như toàn bộ giáo viên trong trường đều có mặt ở đây.
Họ mỗi người đều ngó nghiêng, mong mỏi nhìn vào trong lớp học của chúng tôi, đồng thời hét lớn—
“Aaaaaa! Là Mục Tình! Trời ơi! Ngoài đời cô ấy còn đẹp hơn trên TV nữa!”
15
"Aaaa! Ảnh đế Lạc Viễn Hàn! Đẹp trai quá! Phong độ quáaaaa!"
Nghe thấy lời của các giáo viên, các bạn cùng lớp xung quanh tôi đều ngây ra.
"Gì? Tôi không nghe nhầm chứ?"
Các bạn nhìn nhau khó hiểu.
"Các thầy cô này đang nói về ảnh đế Lạc Viễn Hàn và danh ca Mục Tình? Họ... họ sao lại đến trường chúng ta?"
"Còn nữa, sao họ lại ở trong lớp học của chúng ta?"
Các bạn vừa bối rối vừa phấn khích, không thể chờ đợi được mà chen qua đám đông giáo viên.
Tôi im lặng theo sau, bước vào lớp học, quả nhiên thấy ba mẹ tôi đứng bên cạnh bục giảng.
Và xung quanh họ là phụ huynh của các bạn cùng lớp và các giáo viên bộ môn.
Nhưng bầu không khí lúc này giống như một buổi gặp mặt thần tượng—
"Mục Tình! Cô có thể ký tên cho tôi không? Tôi còn muốn chụp ảnh chung nữa!"
"Ảnh đế Lạc, tôi thích anh đã mười mấy năm rồi! Tôi và vợ tôi đều là fan trung thành của anh, anh có thể gọi điện cho vợ tôi được không?"
Nhìn những người đàn ông và phụ nữ trung niên trước mặt, từng người một đỏ mặt vì phấn khích, tôi không khỏi cảm thán—
Ai nói chỉ có người trẻ tuổi mới theo đuổi thần tượng.
Tôi thấy người trung niên khi theo đuổi thần tượng cũng không kém phần cuồng nhiệt.
Trong số đó, người hăng hái nhất rõ ràng là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi.
Tôi đã biết từ lâu cô ấy là fan trung thành của mẹ tôi, chỉ thấy lúc này cô ấy kích động đến mức không nói nên lời.
"Mục, Mục nữ thần, gặp được cô tôi thật sự rất vui, gần như muốn quỳ lạy, à không đúng không đúng, thành ngữ này không nên dùng ở đây!"
Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi là một giáo viên ngữ văn hàng đầu, lúc này lại không dùng đúng thành ngữ.
Mẹ tôi cười rất dịu dàng.
"Cảm ơn cô giáo."
Giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi nghe thấy nữ thần của mình đích thân nói "cảm ơn", gần như không thể thở nổi vì phấn khích, không ngờ lúc này—
"Ảnh đế Lạc!"
Một giọng nói kích động vang lên, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy Tống Điềm chen lấn qua đám giáo viên và phụ huynh, đi thẳng đến trước mặt ba tôi.
Chỉ thấy cô ta vui mừng đỏ bừng mặt, nhanh chóng tự giới thiệu.
"Ảnh đế Lạc chào anh, em là Tống Điềm, em sắp tham gia diễn xuất trong phim 'Mười tám tuổi, xin chào' của đạo diễn Trần Hải Sinh với vai Tiểu Phi.”
"Nghe nói anh cũng sẽ tham gia khách mời trong phim này, mong anh sẽ chỉ giáo nhiều!"
Rõ ràng, Tống Điềm đã định bước vào giới giải trí, tự nhiên phải xây dựng mối quan hệ tốt với bậc tiền bối.
Huống chi là tiền bối hàng đầu như ba tôi.
Vì vậy lúc này cô ta hoàn toàn không còn vẻ hung hăng thường ngày đối với tôi, trở nên ngoan ngoãn đáng yêu hết mức.
Nhưng ba tôi nhìn cô ta một cái, vẻ mặt lại lạnh lùng.
"Ừ, tôi biết cô."
Câu nói này làm Tống Điềm sôi lên.
"Anh biết em?" Cô ta vui mừng đến đỏ mặt: "Là đạo diễn Trần nói về em với anh sao?"
Ngay cả các bạn cùng lớp cũng nhìn Tống Điềm với ánh mắt ghen tị.
Dù sao đó cũng là Ảnh đế nhớ tên mình mà!
Nhưng không ngờ giây tiếp theo, ba tôi lạnh lùng nói.
"Cô ngày nào cũng bắt nạt con gái tôi ở trường, tất nhiên tôi biết cô.”