Cả thế giới ở đâu? - Ngoại truyện Từ Sách
Cập nhật lúc: 2024-11-02 14:34:06
Lượt xem: 2
Ngoại truyện - Từ Sách
Năm ta mười tuổi, cha ta vì cứu Bùi lão tướng quân mà h/y si/nh.
Ngày lão tướng quân đến đón ta, hoàng hôn đặc biệt đỏ rực, từ chân trời quét qua ta.
Ta giúp dì hàng xóm làm việc đồng áng xong về đến nhà liền thấy một người đàn ông to lớn đứng trước cửa cùng đoàn tùy tùng.
Năm thứ hai sau khi cha ta tòng quân, mẹ ta lâm bệ/nh m/ấ/t, thấy ta tội nghiệp, hàng xóm nhờ ta giúp việc đồng áng để đổi lấy miếng ăn.
Lão tướng quân thấy ta t/ội ngh/iệp, bèn nhận ta làm con nuôi.
Ông ấy nói, ông có một cậu con trai bằng tuổi ta, cậu ấy suốt ngày nghịch ngợm, có ta làm bạn đồng hành, có lẽ cậu ấy sẽ có thể ki/ềm ch/ế được tính khí của mình.
Dù còn trẻ nhưng ta biết địa vị của mình thấp, ta hoàn toàn khác biệt với Bùi gia.
Từ khi còn nhỏ, mẫu thân đã dặn, chúng ta không được động đến những vị quan lớn trong kinh, trong mắt bọn họ, chúng ta chẳng là gì cả.
Ta nhìn ông ấy thật kĩ, trong đầu nhớ lại lời mẫu thân dặn, khi con trai dì Vương trên đường mua đồ, vì vô ý chắn đường mà bị đ/ánh hai gậy.
Nếu ta làm ống ấy không vui, liệu ta cũng sẽ bị đ/ánh như vậy sao?
Thế là ta nhìn đám tùy tùng bên cạnh hỏi xem trong nhà có thiếu người hầu không, ta khỏe mạnh, việc gì cũng có thể làm được.
Ông ấy cười nói trong nhà không thiếu người hầu.
Ta được lão tướng quân đưa về, dì hàng xóm nói rằng ta may mắn, sau này sẽ không phải khổ nữa.
Vợ chồng Bùi tướng quân như mong muốn để ta bầu bạn với con trai hai người, trên dưới Bùi gia đều xem ta như công tử trong nhà.
Ta biết rõ, họ đối xử tốt với ta là vì cha ta.
Khi ta theo huynh trưởng của Bùi Quân Nhiên đến doanh trại để huấn luyện, luôn tự nhủ bản thân, tuyệt đối không được làm cha ta mất mặt.
Bùi Quân Nhiên khác với tất cả những nữ nhân ta từng gặp trước đây.
Ta nghĩ rằng một cô nương như nàng ấy, xuất thân thế gia, được nuôi dưỡng như thiên kim cành vàng lá ngọc, ắt hẳn sẽ rất kiêu ngạo.
Nhưng năm nàng ấy mười lăm tuổi, nàng lại xin cha và huynh trưởng gia nhập quân đội.
Nhà họ Bùi đều e ngại, ta cũng không hiểu rõ con người Bùi Quân Nhiên, lời đề nghị nhập ngũ của nàng ấy thực sự làm ta ngạc nhiên.
Trước đây, ta luôn nghĩ đến việc tuân thủ bổn phận của mình, không mong cầu danh lợi, chỉ mong có một cuộc sống bình yên.
Một cô nương như Bùi Quân Nhiên sẵn sàng đến doanh trại để trải nghiệm cuộc sống.
Bùi Quân Nhiên nhất quyết không đến doanh trại của cha và huynh trưởng mà đến doanh trại ngoại ô phía Tây, Bùi tướng quân lo lắng bảo ta đi cùng.
Nói là bảo vệ, nhưng thực chất là làm tai mắt truyền tin.
Xuất thân của Bùi Quân Nhiên ai ai cũng biết, không ai dám làm h/ại nàng, nhưng có rất nhiều người không thích nàng, cuộc sống của nàng trong doanh trại không hề dễ dàng.
Ta ra tay dạy cho đám lính một bài học, nhưng điều đó lại khiến nàng ấy phải dựa dẫm vào gia đình, dù sao trong mắt mọi người, ta đã là người Bùi gia.
Nàng ấy liên tục yêu cầu ta đừng can thiệp, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.
Khi đó ta rất ngạc nhiên trước sự thẳng thắn và thoải mái của nàng ấy, vì thân phận của nàng ấy, ta không dám thừa nhận rằng mình đã bị nàng ấy thu hút từ lâu, trong lòng giằng co không ngừng.
Không ngờ Lục Văn Châu lại lợi dụng cơ hội này.
Ta không hề biết, Lục Văn Châu là người mà cha và huynh trưởng nàng ấy ưng mắt.
Chỉ là mỗi lần cha và huynh trưởng nàng hỏi về nàng, đều sẽ hỏi về Lục Văn Châu, mãi sau này ta mới nhận ra.
Mỗi lần nàng ấy nhìn ta, trong mắt không có gì ngoài sự thiếu kiên nhẫn.
Không giống dáng vẻ nàng ấy trước mặt Lục Văn Châu, e dè ngại ngùng, sợ đối phương không thích mình.
Hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, chuyện tình bí mật nhưng lại như thể công khai.
Nữ tướng dũng mãnh cùng thiếu niên tướng quân, trai tài gái sắc, lương duyên trời định.
Nhưng ta lại bị số phận đẩy đến trước mặt nàng.
Dù không đành lòng nhưng đã quá muộn.
Lần đó Bùi Quân Nhiên đòi đi giải cứu Lục Văn Chiêu, huynh trưởng nàng muốn ngăn cũng ngăn không được.
"Ch/iế/n tr/an/h vừa kết thúc, muội liền không cần mạng nữa rồi phải không? Đừng quên rằng m/ạng s/ống của nhà họ Bùi chúng ta đã được định sẵn là ch/ô/n v/ùi trên chiến trường Bắc Cảnh."
Theo tin tình báo, tình hình chiến sự ở Tây Vực đã được xác định, bọn ph/ản đ/ồ ẩn náu trong doanh trại nhận thấy th/ất b/ại, định liề/u lần cuối.
Bọn ph/ản đ/ồ không rõ số lượng bao nhiêu, hỗn loạn ng/uy hi/ể/m tột cùng.
"Huynh trưởng, ph/ản đ/ồ chỉ có vài tên, có ng/uy hi/ểm gì được chứ? Lục Văn Châu bọn họ cũng không phải ăn chay, nếu ph/ản lo/ạn chưa thể dẹp được, làm sao có thể dập tắt chi/ến tr/anh?"
Bùi Quân Nhiên kiên định.
"Muội là thật lòng muốn qua đó chi viện? Hay chỉ vì muốn gặp người mình yêu mà thôi?"
Huynh trưởng nàng đùa cợt, ánh mắt nhìn về phía ta.
Ta hiểu ý ngài ấy, ngài ấy muốn ta đi theo, nhưng lần này ta thực sự không muốn đi.
Bùi Quân Nhiên trước nay vốn đã không thích việc ta đi theo, chưa kể lần này nàng ấy muốn gặp Lục Văn Châu, ta đi theo chỉ tổ làm kỳ đà cản mũi.
"Huynh lại muốn Từ Sách đi theo ta! Huống chi ta vốn không cần người khác bảo vệ, hiện tại hắn là phó thống lĩnh, không phải là người hầu." Bùi Quân Nhiên tức giận nói.
Huynh trưởng nàng không còn cách nào đành bỏ cuộc.
Cho dù Bùi Quân Nhiên không nói như vậy, ta cũng sẽ lịch sự từ chối.
Ta tưởng mọi việc đã được giải quyết.
Bùi Quân Nhiên và Lục Văn Châu sẽ bên nhau trọn đời suốt kiếp như mọi người hay nói.
Cho đến khi có tin Bùi Quân Nhiên bị thư/ơng.
"Tên khốn Lục Văn Châu rốt cuộc là kiếm sống bằng cái gì vậy? Chiến sự xử lí không xong, mấy tên ph/ả/n đ/ồ của không giải quyết được?"
Cách xa hàng ngàn dặm, Bùi gia cả nhà lo lắng không yên, mắng Lục Văn Châu nhiều không kể xiết.
Lục Văn Châu mấy năm gần đây vô cùng có tiếng, được người đời tán thưởng không ngớt.
Tuổi trẻ tài cao, chẳng qua cũng chỉ có vậy. Ta nghĩ thế.
Sau sự việc này, trong lòng ta, Lục Văn Châu không còn xứng đáng với Bùi Quân Nhiên nữa.
Bùi Quân Nhiên hội hợp với chúng ta chưa bao lâu, Thất công chúa đã gửi thư đến, nói về việc Lục Văn Châu muốn h/ủy h/ôn.
yyalyw
Bùi Quân Nhiên không tin Lục Văn Châu đã thay lòng đổi dạ.
"Lỡ như Lục Văn Châu thật sự thay lòng đổi dạ, muốn hủy bỏ hôn ước thì sao?"
Một buổi chiều, cuối cùng ta cũng tìm được cơ hội để bày tỏ những nghi ngờ trong lòng.
“Nếu chàng là người thay lòng đổi dạ, ta sẽ là người hủy hôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-the-gioi-o-dau/ngoai-truyen-tu-sach.html.]
Dù nói như vậy nhưng sự nghiêm túc trong mắt nàng không thể lừa được ai.
Bùi Quân Nhiên rất thẳng thắn, việc nàng thích hay không thích đều được thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt.
Ví dụ như nàng ấy mệt mỏi vì ta cứ kè kè đi theo bảo vệ nàng, trong mắt sẽ không hề che giấu sự thiếu kiên nhẫn.
Dáng vẻ của nàng ấy, rõ là không để tâm tới những tin đồn đó.
Ta lo lắng cho nàng, nhưng cũng mong chờ điều đó xảy ra.
Sau khi Lục Văn Châu hủy bỏ hôn ước trước đại điện, mỗi ngày đều đến Bùi phủ.
Ta hỏi hắn ta sao lại thay lòng đổi dạ.
Hắn ta nói mình không thể kiề/m ch/ế được cảm xúc của bản thân, hắn ta bảo mình yêu Thu Đường từ cái nhìn đầu tiên.
Cảm xúc của một người rất khó để ki/ểm so/át.
Sao hắn ta dám đối xử với người mà ta coi như châu như ngọc thế này?
Ta và hắn đ/á/nh nhau trước cửa Bùi phủ, cả hai bên đều bị thư/ơng.
"Ta tự biết mình có lỗi trước, chỉ cần có thể hủy bỏ hôn ước, Bùi tiểu thư muốn ta bồi thường gì ta cũng chấp nhận. Xin ngươi chuyển lời cho nàng ấy."
Ngươi nói ta biết, sao ta phải chuyển lời giúp ngươi?
Đêm bản đồ phòng thủ biên giới của Lục Văn Châu bị mất, Bùi Quân Nhiên vội vàng đến gặp huynh trưởng để bàn biện pháp đối phó.
Ta đoán được nguyên nhân nhưng vẫn nghi ngờ nàng vẫn còn lo lắng cho Lục Văn Châu.
Ta dò hỏi nhiều lần khiến nàng tỏ ra bực dọc.
Sau khi giải thích mọi việc, ta đã thổ lộ tâm tư tình cảm của mình cho huynh trưởng nàng biết.
Huynh ấy cười trừ, chỉ bảo ta chăm chỉ làm việc hơn.
Ta hỏi huynh ấy, tại sao nàng vẫn cứ lo lắng cho tên Lục Văn Châu kia?
Huynh ấy nghiêm nghị nói: “Lục Văn Châu là ứng cử viên sáng giá nhất để kế nhiệm Cố tướng quân ở vùng biên giới Tây Vực. Có hắn ở đó, thư/ơng vo/ng của binh lính và dân thường ở biên giới sẽ được giảm thiểu.”
Ta tự hổ thẹn: “Là ta hẹp hòi rồi.”
Ta nhớ nàng ấy như vậy, nàng ấy giận là đúng.
Sau khi mất bản đồ phòng thủ biên giới, Lục Văn Châu mang tiếng xấu, trong triều thậm chí còn có tin đồn rằng chiến công hắn trong việc bình định Tây Vực không đủ bù đắp t/ội l/ỗi của hắn ta.
Các quần thần đều suy đoán rằng hắn sẽ bị tr/ừng ph/ạt nghiêm khắc vì t/ội lơ là nhiệm vụ sau khi về triều.
Hoàng đế có quyền quyết định hắn sẽ bị giáng chức hay cách chức, nhưng ta đã tận mắt chứng kiến những v/ết th/ươ/ng mà hắn phải chịu khi rơi khỏi vách đá.
Xương liên sườn g/ãy còn có thể chữa được, nhưng xương chân g/ãy chưa lành liền lập tức lên đường đi biên giới Tây Vực, cho dù dưỡng thương tốt đi nữa thì cử động mạnh lâu dài liên tục vẫn có thể dẫn đến di chứng về sau.
Vài ngày trước khi Lục Văn Châu trở về, ta đã kể chi tiết về vết thư/ơng của hắn cho Bùi Quân Nhiên.
Nàng nhướng mày hỏi: "Sao bây giờ ngươi mới nói cho ta biết? Ngươi không phải còn cho rằng ta còn cảm tình với hắn chứ?"
"Không dám. Ta cảm thấy nói chuyện này cũng với việc x/ử ph/ạt của Thánh thượng, sẽ làm người bớt giận phần nào."
Nàng ấy mỉm cười và nói: "Thật vậy."
Khi nhận được thư từ Lục Văn Châu, ta tưởng nàng ấy đã thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nàng ấy lại nói với ta rằng nàng ấy cảm thấy nhẹ nhõm vì sự thật chứ không phải vì Lục Văn Châu.
Lục Văn Châu trong tim nàng ấy, là người rung động đầu tiên thời niên thiếu, ngày hai người phân li, Lục Văn Châu cũng từng hứa hẹn rất nhiều.
Nàng suy nghĩ rất nhiều nguyên nhân khiến Lục Văn Châu thay lòng đổi dạ, có thể là do bị lừ/a hoặc là do nguyên nhân khác.
Nhưng Lục Văn Châu hiện tại lại nói với nàng rằng hắn yêu Thu Đường, chàng thiếu niên năm đó không dám nói đến chuyện tình yêu, đã có người khác rồi.
Cuối cùng nàng cũng chấp nhận sự thật rằng người nàng yêu lại trở thành người nàng ghét nhất.
Thật buồn khi những ký ức đẹp đẽ v/ỡ ta/n.
Ta hỏi nàng ấy: “Nàng có thấy buồn hay tiếc nuối không?”
"Có một chút."
Sau khi vết thư/ơng trên vai của Bùi Quân Nhiên lành lại, ta đưa nàng ấy ra ngoài chơi.
Ta không rành những thú vui, tất thảy đều chiều theo ý nàng.
Ta tặng nàng đồ trang sức như son phấn, trâm cài, nhẫn mà Thất công chúa đã giúp ta chọn.
Không biết Bùi Quân Nhiên có thích những thứ này không, nhưng lần nào nàng ấy cũng có chút kinh ngạc nhận lấy.
Một ngày nọ, ta lại gửi đồ trang sức.
Nàng ấy cài chiếc trâm cài mạ vàng, lần đầu tiên nàng hỏi ta.
"Chàng hiểu biết mấy đồ trang sức này à?"
Ta lắc đầu: “Ta không hiểu, nhưng ta đã hỏi trước Thất công chúa, muội ấy nói kiểu mẫu này hiện nay rất phổ biến.”
"Mấy thứ xa hoa này quân lương của chàng mua sao đủ."
"Sau khi đến Bùi gia, toàn bộ cơ thể ta đều thuộc về Bùi gia, huống chi tiền bạc."
Nàng cười vui vẻ, lắc những hạt cườm trên chiếc trâm cài tóc ta tặng.
Ta không biết mình có nói sai ở đâu không, choáng váng một hồi.
"Gia đình chúng ta không phải là buôn bán người, mọi việc không cần phải thế đâu."
Nàng ấy hình như hiểu lầm, cho rằng ta đang cố khách khí với Bùi gia?
Ta không biết giải thích làm sao.
Ta lo lắng mấy ngày, lúc trở về phòng, tình cờ nhìn thấy nàng và huynh trưởng đang tâm sự ở hành lang.
Ta nín thở, ẩn mình trốn vào góc.
"Nghe nói Từ Sách gần đây sắp ph/á s/ản?"
Bùi Quân Nhiên khẽ mỉm cười gật đầu.
“Hài lòng không?” Huynh trưởng nàng tiếp tục hỏi.
“Trước đây khi thích Lục Văn Châu, muội là người thận trọng, muội luôn lo lắng hắn sẽ xem muội là hạng người chỉ biết cầm kiếm.”
“Nhưng chàng ấy lại không xem việc nữ nhân cầm k/iế/m là thô tục tầm thường.”
“Giờ nghĩ lại chuyện đó thực sự rất buồn cười.”
“Người đời đều nói nữ nhân phải tam tòng tứ đức, coi chồng là trời. Nhưng Từ Sách lại đối xử với muội vô cùng khác biệt, chàng vô cùng trân quý muội.”
Ta không muốn nghe nữa nên lặng lẽ quay người bỏ đi.
Người ta yêu, đương nhiên trân quý vô cùng.