CÁ ƯƠN - 6
Cập nhật lúc: 2024-07-25 08:12:14
Lượt xem: 267
Tôi đảo mắt, thờ ơ nhìn cô em chồng "giản dị" trước mặt. Cô ta không thoải mái khi bị tôi nhìn chằm chằm.
"Chị Diệu Diệu, chị bị sao vậy? Gần đây có chuyện gì không ổn nên cãi nhau với anh trai à?"
Đúng là người trong cùng một gia đình, chỉ chăm chăm nghĩ người khác lỗi vàthể hiện sự hào phóng của bản thân.
Tôi vẫn không nói. Cô ta cười bẽn lẽn: "Chị Diệu Diệu, đừng tức giận, anh trai trước nay chưa từng hẹn hò cùng ai, cũng không phải là người lớn lên ở thành phố như chị, đừng trách anh ấy."
Rồi cô ta giả vờ ngây thơ: "Chị Diệu Diệu nếu muốn tức giận thì tức giận với em đi! Đừng trách anh trai..."
Đáng thương ghê, cứ như tôi sẽ làm gì đó vậy. Tôi sẽ làm gì cả nhà hắn chắc.
"Ở đâu ra nhiều chuyện vớ vẩn thế?"
Có lẽ là khi trở về bên cạnh bố mẹ mình, tôi đã không còn để ý tâm tư của cô em chồng này nữa, trực tiếp đi lên làm cho trong lòng tôi thoải mái.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tống Hà, tôi lắc đầu.
Đôi mắt của Tống Hà đột nhiên đỏ lên, và cô ta tự cổ vũ mình một cách kiên quyết.
“Không sao đâu, chị Diệu Diệu gần đây nhất định tâm trạng không tốt, em hiểu, đợi khi tâm tình tốt, chị nhất đinh sẽ xin lỗi em. Giày của em bị hỏng, và quần áo của em cũng cũ kỹ, em rất buồn."
Tôi biết cô ta sẽ có kế hoạch lôi kéo tôi một lần nữa.
"Lắm lời quá, thả tay ra cho tôi đi." - Tôi không cần phải lịch sự với cô ta.
"Còn có, tôi với anh trai cô đã chia tay, với cô cũng sẽ không có quan hệ gì, trước đây tôi tặng cô quà gì tôi sẽ lập danh sách, cô còn quấy rầy tôi thì tôi sẽ đòi lại cả đấy. "
Nói xong tôi lạnh lùng bỏ đi, bỏ một mình Tống Hà đứng đó.
Thời tiết tuyệt vời, phải vứt rác đi thôi.
Tôi đã có hẹn với bố mẹ.
Trong nhà hàng lẩu, gia đình chúng tôi vui vẻ thảo luận về những dự định cho tương lai của tôi.
"Diệu Diệu sẽ làm gì tiếp theo?"- Anh trai tôi cho tôi bụng lông đũa, vừa nóng vừa giòn.
"Chắc là một họa sĩ truyện tranh~"- Mẹ tôi là người hiểu rõ tôi nhất.
Tôi chớp mắt và gật đầu.
Đây là giấc mơ của tôi, một giấc mơ mà tôi đã không thể hoàn thành ở kiếp trước.
"Hãy đến công ty của anh để làm thiết kế mỹ thuật."- Anh tôi mỉm cười.
"Bố nói cho con biết, Diệu Diệu là họa sĩ vẽ tranh tự do, ở nhà làm việc, mỗi ngày đi làm đều rất vất vả, bố có thể nuôi Diệu Diệu."
Anh tôi nhìn bố than phiền, nhưng bố giả vờ như không thấy.
“Cứ theo nguyện vọng của Diệu Diệu, nhà chúng ta sẽ không tạo áp lực.”-Mẹ đã đưa ra quyết định cuối cùng.
Tôi đã ăn rất nhiều vào ngày hôm đó và cảm giác thèm ăn của tôi đã được kích thích.
9
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ca-uon/6.html.]
Làm sao Tống Lộ và Tống Hà có thể để tôi đi dễ dàng như vậy?
Tống Lộ mắc chứng hoang tưởng. Để tôi trở người hắn thích, hắn chưa từng bỏ cuộc trong mười năm.
Tôi vừa kết thúc buổi học thì hắn đến gần tôi với đôi mắt đỏ hoe, trông khá phờ phạc: "Diệu Diệu, em sao lại tàn nhẫn như vậy? Anh đối với em không đủ tốt sao?"
Tống Hà ở bên cạnh khóc lóc: "Chị Diệu Diệu, chị hại anh trai em không gượng dậy nổi, mỗi ngày vì chị mà thương tâm, mắt sưng vì khóc còn chưa đủ sao? Vì sao chị vẫn còn muốn làm tổn thương anh ấy?
Bạn cùng phòng của hắn mắng mỏ tôi, nói tôi không có lương tâm, nói rằng tôi đã thay đổi, người qua đường thì chỉ trỏ, cho rằng tôi tham phú phụ bần.
Tôi âm thầm gửi tin nhắn cho anh trai và bạn cùng phòng. Không chỉ hắn có thể lay động mọi người, mà tôi cũng có thể.
Hà Phiêu đã ở bên cạnh để giúp tôi: "Này, cô gái nhỏ, ở đây diễn ngôn tình đấy à? Nồng nặc mùi trà quá đi, cả đời không muốn có mặt mũi sao? Anh trai cô không biết chuyện còn tưởng cô bị Diệu Diệu ức h.i.ế.p đấy.
Tôi chân thành cảm ơn Hà Phiêu. Cô ấy đã cho tôi sự vững tâm.
"Các chị em đừng sợ."
Bạn cùng phòng của tôi đến ngay sau đó. Trong mắt tôi, tràn đầy hạnh phúc.
Ở kiếp trước, tôi bị một nhà ba người bọn họ bắt nạt mà không có nơi nào để khóc. Các dì trong làng đã nhìn thấy tôi khóc, họ nói rằng tôi còn nhiều việc phải làm, hãy nhẫn nhịn.
Mẹ chồng và cô em chồng thì nói bây giờ mới phát hiện ra tôi kêu ngạo.
Quê thì ở xa, lại không dám về nhà nên tôi chỉ biết nuốt giận vào trong, thật vô ích khi rơi nước mắt.
***
Bây giờ thì tôi sáng mắt rồi, tôi không còn là tôi trước đây nữa.
"Tống Lộ, nếu anh em các người không biết xấu hổ, tôi sẽ cho các người thấy xấu hổ. Mọi người xem này, đây là danh sách quà tôi đã tặng em gái hắn, hơn 10 vạn, em gái của hắn rất hay vòi vĩnh, cô ta muốn gì tôi cũng cho. Còn Tống Lộ, học sinh giỏi trong mắt mọi người đó, hắn đã giả vờ như không biết."
Phải trách Tống Hà quá tham lam.
Tôi không có nhiều điều để nói về Tống Lộ trước khi kết hôn, nhưng Tống Hà thì có quá nhiều. Trong những năm hẹn hò với Tống Lộ, tôi đã tặng cho cô em gái váy vóc, giày dép với số tiền khoảng 10 vạn tệ.
Tống Lộ nghe vậy cau mày, muốn biện hộ cho mình. Tôi bịt miệng hắn: "Còn anh, mẹ anh là ai mà anh không biết sao? Anh có gan cầu hôn tôi sao?"
Tôi sẽ không tấn công hắn về nền tảng gia đình nhưng dù nghèo hay giàu thì mẹ hắn cũng nên có đức hạnh mà một bà mẹ chồng nên có.
Hà Phiêu bắt chuyện: "Về phần mẹ anh, nếu cô gái nào thật sự gả cho anh, đêm tân hôn mẹ anh sẽ ngủ cùng đúng không?"
Đây là sự thật. Tôi ngạc nhiên nhìn Hà Phiêu.
Mẹ hắn ở cách gian phòng chúng tôi ở rất gần, chỉ một bức tường, thậm chí sau khi trang trí xong, mẹ anh còn đặc biệt ngủ ở bên ngoài.
Tức là mấy năm sau Tống Lộ nhắc nhở thì mới tốt hơn. Nhưng mẹ hắn vẫn làm ầm lên, nói rằng tôi cướp con trai bà ta.
Tôi nói rằng tôi muốn chiếm con trai bà ta làm của riêng và không cho bà ta tiền trợ cấp.
Tôi không biết mình đã chịu đựng nó như thế nào.