Cách “vả mặt” bạn cùng phòng - Ngoại truyện 1 - 4
Cập nhật lúc: 2024-10-02 17:41:55
Lượt xem: 49
Bộ dạng đó, còn kinh ngạc hơn khi phát hiện tôi và Kính Tuấn Thần “sống chung”.
Tôi ngay lập tức cảm thấy chột dạ.
Lặng lẽ đẩy n.g.ự.c anh, nói: “Thả em ra.”
Cận Tuấn Thần nghe lời thả tôi ra.
Anh đút tay vào túi, ung dung đi đến trước mặt bố mẹ tôi, chào: “Anh, chị.”
“...”
Ba người im lặng.
Tôi ngay lập tức có cảm giác tội lỗi cấm kỵ, kèm theo chút vui sướng thầm kín.
C..hết tiệt.
Tôi sa ngã rồi.
Trước ánh mắt chất vấn của bố mẹ, Cận Tuấn Thần rất thoải mái.
Như chủ nhà, anh nói: “Anh, chị, có gì chờ về nhà rồi nói sau.”
Sau đó, tôi rơi vào cảnh bị ba người thẩm vấn.
Ông ngoại sắc mặt không tốt.
Bố mẹ tôi tỏa ra áp lực lạnh lùng.
Chỉ có ông Cận cười hiền hậu, nhìn tôi ân cần: “Hoan Hoan, vừa nói không thích chú già, sao bây giờ lại thay đổi?”
Ông Cận, xin ông đừng nói nữa!
Cháu đã xấu hổ ch..ết rồi.
Cuối cùng vẫn là Cận Tuấn Thần quyết định: “Hoan Hoan là cô gái cháu nhìn lớn lên, ông ngoại, chú, dì, nếu mọi người yên tâm, hãy giao cô ấy cho cháu, cháu sẽ chăm sóc cô ấy suốt đời này.”
Ông ngoại: “...”
Bố: “...”
Mẹ: “...”
Ai có thể ngờ anh đổi giọng nhanh như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cach-va-mat-ban-cung-phong/ngoai-truyen-1-4.html.]
Bố mẹ tôi cũng chỉ lớn hơn anh gần hai mươi tuổi.
Gọi anh chị bao nhiêu năm, giờ đổi vai trò, thực sự không quen.
Mẹ tôi cười gượng gạo, không biết nói gì.
Bố tôi buồn bực rít một hơi thuốc, nói:
“Tôi có nên cảm ơn cậu, năm năm trước không phá hoại con gái tôi không?”
Cận Tuấn Thần suy nghĩ, nghiêm túc nói:
“Nếu không phải chuyện của Trấn Nam làm mọi người bận lòng, cháu đã phá rồi.”
Nói xong, không khí lại căng thẳng hơn.
Tôi lén giơ ngón cái với Cận Tuấn Thần.
Tuyệt!
Không ai hơn anh.
Trà Sữa Tiên Sinh
Anh lại nắm tay tôi trước mặt mọi người, mười ngón tay đan xen: “Bây giờ phụ huynh đã gặp rồi, chúng ta có nên kết hôn không?”
Tôi: “...”
Hai gia đình hiếm khi tụ tập.
Mọi người liền tiện thể bàn chuyện hôn sự của tôi và Kính Tuấn Thần.
Tôi ngửa mặt lên trời hét lớn—
Thật sự quá nhanh rồi!
Cận Tuấn Thần ở trong đêm tân hôn, lật chăn đắp lên cơ thể hai chúng tôi, nói:
"Cưới trước yêu sau."
Tôi ôm chặt anh.
Người đàn ông mà tôi ngày đêm mong mỏi cuối cùng cũng thuộc về tôi.
Anh đã đợi tôi rất nhiều năm.
Tôi cũng mong mỏi rất nhiều năm.
Chúng tôi có rất nhiều năm như vậy, cùng nắm tay nhau đi đến cuối đời.