CÁI CHẾT ĐÃ ĐƯỢC ĐỊNH ĐOẠT, TÔI LÀ ĐỨA TRẺ BỊ BỎ RƠI? - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-13 10:25:13
Lượt xem: 225
“Mày giống như người mẹ thối nát kia của mày, gả cho người có tiền là có thể vênh váo tự đắc với ông đây sao? Tụi mày c.h.ế.t hết đi.”
Tôi che đầu, ngay cả một chút âm thanh cũng không dám phát ra.
Bởi vì tôi biết, tôi càng phản kháng, ông ta sẽ càng đánh mạnh hơn.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Chí cũng dừng lại.
“Nếu không bám được Thịnh Hoài thì mày gả cho Triệu tổng đi, bữa tiệc ngày mai tự chuẩn bị cho tốt.”
"Nhớ kỹ, mày vì yêu ông ta nên mới gả cho ông ta chứ không phải bị tao ép, nhớ kỹ chưa?"
Tôi giật cánh tay ra với cơn đau đang ồ ạt kéo đến, tôi cắn chặt răng, nước mắt không ngừng rơi ra.
Cho dù tôi đã bị đánh từ nhỏ đến lớn nhưng tôi vẫn cảm thấy rất đau, chẳng biết khi nào cuộc sống đau khổ này mới kết thúc nữa.
Tôi nhịn đau nói:
"Bố, Triệu tổng đã năm mươi tuổi rồi.”
“Triệu tổng có giá trị hơn trăm triệu, có thể gả cho ông ta là may mắn của mày, mày không muốn sao?”
Ông ta túm tóc tôi lần nữa, tôi khóc lóc gật đầu:
"Muốn.”
Tôi chưa bao giờ dám phản kháng bố, ông ta cũng biết tôi không dám phản kháng, từ khi mẹ rời đi ông ta đều phát tiết lên người tôi.
Từ bảy tuổi đến năm hai mươi lăm tuổi, đã tròn mười tám năm.
Thẩm Chí mắng vài câu rồi rời đi.
Tôi chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, ánh mắt tôi đảo qua tủ TV rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi trở lại phòng, tôi cởi quần áo, trên người tôi có những vết sẹo dày đặc, sâu có nông có, nhưng nhiều nhất vẫn là những vết bầm xanh tím.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Để che đi những vết thương này, từ nhỏ tôi đã mặc áo dài tay, ngay cả lễ phục cũng vậy.
Nhìn mình trong gương, từng giọt nước mắt lại rơi xuống.
“A Hoài, anh đúng là kẻ lừa đảo.”
Không có chỗ dựa, không có ai cứu rỗi, từ đầu đến cuối tôi chỉ có một mình.
Cuối cùng ngày này cũng đến.
Đáng lẽ tôi phải tỉnh táo từ lâu rồi.
Tắm rửa xong tôi thay áo ngủ dài tay, mở ngăn thứ hai cửa tủ kéo lấy ra quyển nhật ký ố vàng, rồi bắt đầu viết lên đó, bởi vì quá đau nên tay tôi có chút run rẩy.
Hôm sau, tôi viết đơn xin từ chức.
Thịnh Hoài đi đến bước này, tôi cũng không cần phải giúp anh ấy kiếm tiền nữa.
Tôi bôi son môi diễm lệ đón xe xuất phát đến bữa tiệc.
03
Nhìn thấy tôi, bố tôi mỉm cười ra hiệu cho tôi ngồi xuống, giới thiệu tôi với Triệu tổng bụng bia.
Ánh mắt dầu mỡ đầy ghê tởm của đối phương đặt trên người tôi, tôi cố gắng chịu đựng sự chán ghét để nở nụ cười.
“Tiểu Thất năm nay hai mươi lăm tuổi, cũng đến tuổi lập gia đình rồi.”
“Đúng vậy, con bé có theo đuổi Thịnh tổng một thời gian, cuối cùng hôm qua nó cũng tỉnh táo lại rồi nói với tôi rằng muốn tìm một người chồng đáng tin cậy như Triệu tổng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cai-chet-da-duoc-dinh-doat-toi-la-dua-tre-bi-bo-roi/chuong-2.html.]
“Thật sao? Ha ha ha ha, tỉnh táo lại đi, bên cạnh Thịnh Hoài cũng không thiếu phụ nữ, sao có thể chăm sóc gia đình được chữ. Nào, Tiểu Thất, uống với anh Triệu một ly nào.”
Dưới ánh mắt uy h.i.ế.p của bố, tôi cầm lấy ly rượu rồi cụng ly với lão ta.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi và Triệu Hoa gặp nhau.
Nửa năm trước tôi lấy thân phận tổng giám đốc bàn chuyện hợp tác với lão ta, tôi đã quen với việc uống rất nhiều rượu, Triệu Hoa liên tục tìm cơ hội sờ tay tôi thậm chí còn muốn cưỡng h.i.ế.p tôi.
Thịnh Hoài chạy đến, dùng một cước đạp lão ta ngã xuống, lớn tiếng mắng tôi:
"Cho dù công ty có phá sản, anh cũng không cho phép em tiếp xúc với loại người như vậy."
"Sau này không được như vậy nữa, biết chưa?"
Tuy việc hợp tác thất bại nhưng lúc đó tôi rất vui vẻ.
Tôi từng uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày, Thịnh Hoài bỏ lại công việc mà canh giữ ở bên cạnh tôi, từ đó về sau không cho phép tôi chạm vào rượu nữa.
Người đàn ông tốt như vậy, làm sao tôi không thích được chứ.
Nhưng Thịnh Hoài không thích tôi.
Tôi liên tục uống rượu, bố tìm cái cớ rời đi để tôi lại một mình chỗ này.
Tôi không thể không cười.
“Tiểu Thất, em say rồi, bên kia có phòng nghỉ, để tôi đỡ em qua.”
Triệu Hoa đụng tay vào người tôi khiến tôi cảm thấy ghê tởm đến muốn ói, bố tôi vừa mới đi chưa được bao lâu nên tôi phải nhịn xuống rồi loạng choạng bước ra khỏi phòng bao.
Tay lão ta khoác lên vai tôi, tôi bực mình muốn đẩy ra, bỗng nhiên từ đâu truyền đến giọng nói của Vương Hân.
“Thẩm Thất?”
Tôi ngẩng đầu thì thấy Vương Hân khoác tay Thịnh Hoài đi về phía tôi, một người dùng vẻ mặt khinh thường nhìn tôi, còn một người thì dùng ánh mắt tức giận nhìn tôi.
“Thẩm Thất, cô không đi làm mà ở đây làm gì?”
Không hiểu tại sao Thịnh Hoài lại tức giận giống như đang lo lắng cho tôi vậy.
Tôi mỉm cười:
"Thịnh tổng, tôi đã gửi đơn từ chức cho anh rồi, tôi không còn là nhân viên của công ty anh nữa.”
“Tôi không đồng ý, cô không có tư cách rời khỏi công ty.”
Tôi vịn vào tường để đứng vững:
"Tôi đơn phương đồng ý là đủ rồi.”
Triệu Hoa đến gần ôm eo tôi:
“Thịnh tổng, cậu đã đính hôn rồi, với lại cậu cũng không có tư cách can thiệp vào tình cảm cá nhân của nhân viên.”
“Tiểu Thất, chúng ta đi.”
Giờ khắc này, tôi không có đẩy Triệu Hoa ra mà đi theo bước chân của lão ta.
Khoảnh khắc tôi sắp lướt qua hai người kia, Thịnh Hoài nắm lấy tay tôi rồi kéo tôi đi.
“Triệu tổng, từ chức cần phải bàn giao, tôi mang người đi trước.”
“A Hoài…”
Anh ấy không thèm để ý đến tiếng hét của Vương Hân, Thịnh Hoài kéo tôi rời đi, anh ấy bóp vào miệng vết thương của tôi nên tôi phải cố nhịn đau:
"Thịnh tổng, vợ sắp cưới của anh còn ở đây, anh kéo tôi đi làm gì?"