Cái giá của sự vô ơn - 4
Cập nhật lúc: 2024-08-23 19:28:44
Lượt xem: 1,171
5
Sáng sớm hôm sau, thấy con gái đeo cặp chuẩn bị đi học, tôi vội vàng ngăn con bé lại.
"Lâm Lâm, mẹ không khỏe, con có thể ở nhà chăm sóc mẹ không?"
Vẻ căng thẳng trên gương mặt con gái thoáng chốc thả lỏng, sau đó con bé đặt cặp sách xuống và đến bên an ủi tôi.
"Mẹ ơi, mẹ không khỏe chỗ nào, để con đưa mẹ đến bệnh viện nhé."
Tôi xoa đầu Lâm Lâm.
"Mẹ hơi đau đầu, có lẽ là cảm lạnh, mẹ uống chút thuốc là sẽ khỏe thôi, con ở nhà với mẹ, tiện thể nghỉ ngơi một chút."
Để làm dịu đi sự lo lắng của con gái, tôi bật tivi, cùng con xem bộ phim truyền hình mà con bé yêu thích.
Lâm Lâm luôn có vẻ bồn chồn, cứ cầm điện thoại trên tay mà nghịch.
Cuối cùng, tiếng chuông điện thoại như thúc giục cũng vang lên.
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại, trên đó hiển thị tên Nhu Nhược.
Cơ thể con gái rõ ràng run lên một chút.
Tôi cầm lấy điện thoại và nhấn nút trả lời.
Trong điện thoại, giọng nói của Nhu Nhược không còn ấm áp nữa, mà thay vào đó là sự chua ngoa lạnh lùng.
"Sao mày không đến trường?"
Tôi nén cơn giận trong lòng, bình tĩnh trả lời.
"Là Nhu Nhược à, dì không khỏe lắm nên Lâm Lâm ở nhà chăm sóc dì, cháu có chuyện gì không?"
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Nghe thấy giọng tôi, Nhu Nhược ở đầu dây bên kia bỗng im lặng.
Sau đó, giọng nói của nó lại trở nên dịu dàng, nhỏ nhẹ.
"Là dì à, con sợ Lâm Lâm trốn học nên gọi điện hỏi thăm ấy mà."
Tôi cười mỉa mai.
Nhu Nhược không hề lo lắng cho việc học của Lâm Lâm, chỉ là..con gái tôi không đến trường thì nó biết bắt nạt ai bây giờ!
"Ừ, dì đã xin phép thầy cô rồi, những bài học bị lỡ sẽ bổ sung sau."
Giọng Nhu Nhược trở nên dịu dàng, như thể nó đang lo lắng cho tôi.
"Dì ơi, dì không sao chứ? Hay để con xin phép thầy cô nghỉ để chăm sóc dì, còn Lâm Lâm thì đi học."
Tôi kiên quyết từ chối.
"Không cần đâu, dì đang bị cúm. Lỡ Lâm Lâm cũng bị lây bệnh thì đến trường nguy hiểm cho các bạn lắm."
Nhu Nhược có vẻ thất vọng, nó lại hỏi han thêm vài câu.
Tôi đáp lại từng câu một, cuối cùng nói với Nhu Nhược.
"Những tin nhắn trong nhóm cứ nhảy liên tục, làm dì khó nghỉ ngơi, dì sẽ tắt điện thoại của Lâm Lâm nên nếu có việc gì, cháu cứ gọi cho dì nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cai-gia-cua-su-vo-on/4.html.]
Nói xong tôi lập tức cúp máy rồi tắt nguồn điện thoại.
Con gái nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác, tôi an ủi con bé.
"Việc của con là tập trung xem phim với mẹ, không được chơi điện thoại."
Con gái ngoan ngoãn nghe lời, không phản đối.
Có lẽ không còn sợ Nhu Nhược gọi đến nữa nên con bé xem phim thoải mái hơn.
Còn tôi thì không thể nào tập trung được.
Trước khi giải quyết được Nhu Nhược, tôi không thể để nó có thêm cơ hội đe dọa Lâm Lâm.
Và việc đầu tiên tôi cần làm là lấy lại những bức ảnh khỏa thân của con gái từ Nhu Nhược.
Tôi không thể làm liều để rồi cả hai cùng chết.
Nếu dồn Nhu Nhược vào đường cùng, với tâm địa ác độc của mình, nó chắc chắn sẽ phát tán những bức ảnh đó.
Nhu Nhược là trẻ vị thành niên, nó sẽ không phải ngồi tù, có khi chỉ bị giáo dục về tư tưởng.
Nhưng nếu những bức ảnh khỏa thân của Lâm Lâm bị phơi bày, con bé sẽ ra sao? Tôi không thể để con gái rơi vào tình cảnh đó được.
6
Thời tiết ngày càng lạnh hơn, Nhu Nhược đã ngủ ở bãi rác ba ngày liên tiếp, điều này khiến hàng xóm trong khu dân cư chú ý.
Thậm chí có người hàng xóm đã @ tôi trong nhóm.
Thượng thiện nhược thủy: [@Mẹ của Lâm Lâm, chị có phải không ở nhà không? Tôi thấy Nhược Nhược vẫn ngủ ở bãi rác.]
Gió nhẹ từ từ đến: [@Mẹ của Lâm Lâm, để đứa trẻ này sang nhà chị ngủ đi, mấy ngày nay trời lạnh lắm, tối qua nó đã khóc vì lạnh rồi.]
Thượng thiện nhược thủy: [@Mẹ của Lâm Lâm, tôi thấy nhà chị sáng đèn, chị đang ở nhà phải không, sao không ra nói chuyện?]
Tôi đang nấu ăn, điện thoại thì cứ hiện thông báo liên tục khiến tôi vô cùng bực bội.
Thượng thiện nhược thủy là dì Vương ở tầng 11, Gió nhẹ từ từ đến là chị Tôn ở tòa đối diện.
Hai người là "đồng đội khiêu vũ," mỗi ngày đều cùng nhau nhảy múa ở quảng trường, nhà ai có chuyện gì, họ đều là người biết đầu tiên.
Tôi nhớ đến lúc tang lễ, hàng xóm đều đến an ủi Nhu Nhược.
Dì Vương nói rằng cái c.h.ế.t oan uổng của mẹ con tôi đều do số mệnh.
Chị Tôn nói rằng có lẽ kiếp trước mẹ con tôi mắc nợ Nhu Nhược nên kiếp này đến để trả nợ, trả xong thì đi.
Chị ấy thậm chí còn muốn giới thiệu con trai mình làm bạn trai của Nhu Nhược.
Hai người này thích nhất là xem chuyện xôn xao của nhà người khác, sau đó thì đi rải tin đồn khắp nơi, rất mất đạo đức.
Tôi cầm điện thoại lên và trả lời.
Mẹ của Lâm Lâm: [Tôi đang ở nhà nhưng không tiện cho con bé qua đây ở.]
Thượng thiện nhược thủy: [Nhà chị chẳng phải chỉ có hai mẹ con thôi sao? Có gì mà không tiện, đứa trẻ đó ở ngoài tội nghiệp lắm.]
Gió nhẹ từ từ đến: [Đúng rồi, chị làm ơn thì làm ơn cho trót, đã giúp thì phải giúp đến cùng chứ!]