Cái Giá Của Tự Do - 02.
Cập nhật lúc: 2024-10-20 19:45:33
Lượt xem: 150
"Con sẽ không hối hận đâu."
Từ Tình nói chắc nịch, nhưng ngay sau đó lại do dự hỏi tôi: "Mẹ, mẹ thật sự..."
"Tất nhiên là thật rồi, con ở đây chờ mẹ một lát, mẹ đi lấy một thứ."
Tôi về phòng, từ két sắt lấy ra một túi hồ sơ.
Vì con bé đã hận tôi đến vậy, tôi đương nhiên phải nói rõ mọi chuyện với nó.
Tôi đưa túi hồ sơ cho Từ Tình, con bé nghi hoặc nhận lấy.
"Con đã đủ 18 tuổi, đến lúc con cần biết vài sự thật rồi, mẹ cũng không muốn giấu con nữa."
Từ Tình mở túi hồ sơ, lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm và một xấp giấy A4.
"Sổ tiết kiệm này là do bố mẹ con giao cho mẹ trước khi tự tử, số tiền bên trong mẹ chưa đụng đến một đồng nào. Bây giờ mẹ giao lại cho con, mẹ tin con đủ khả năng xử lý nó.
"Còn đây là sự thật về cái c.h.ế.t của bố mẹ con năm đó, đọc xong con sẽ hiểu."
Một trong những lý do khiến Từ Tình hận tôi là con bé luôn nghĩ rằng tôi không cho gia đình nó vay tiền, dẫn đến việc gia đình phá sản. Sau khi bố mẹ nó qua đời, nó lại nghĩ rằng tôi đã chiếm đoạt tài sản của gia đình nó.
Nhưng sự thật là, khi gia đình con bé bị đứt gãy chuỗi vốn, tôi và chồng đã cho gia đình nó vay một khoản tiền bảy con số.
Lần cuối cùng bố của con bé đến vay tiền, chúng tôi đã nói rõ sự khó xử, nếu tiếp tục cho vay, công ty của chúng tôi cũng sẽ đối mặt với nguy hiểm. Bố của con bé khóc lóc, nhận ra mình đã lâm vào ngõ cụt, nên ông quỳ xuống cầu xin chúng tôi nhận nuôi nó.
Chúng tôi không đành lòng từ chối nên đã đồng ý.
Và kết quả là, sau bao năm nuôi dưỡng, gia đình tôi có thêm một kẻ vong ơn bội nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cai-gia-cua-tu-do/02.html.]
Từ Tình lật đi lật lại tập tài liệu, đọc vài lần, rồi ngỡ ngàng hỏi tôi: "Công ty của bố con phá sản vì kinh doanh kém hiệu quả sao? Nhưng năm đó rõ ràng con thấy ông quỳ xuống..."
Hóa ra ngay cả việc phá sản của gia đình mình, con bé cũng đổ lỗi cho tôi. Có lẽ nó còn tưởng tượng ra rằng bố nó quỳ xuống để cầu xin chúng tôi đừng tiếp tục hãm hại gia đình nó?
Rồi ở kiếp trước, nó cướp công ty của gia đình tôi là vì nghĩ mình đang trả thù cho cha?
Thật nực cười.
"Ông ấy quỳ xuống là để cầu xin chúng tôi nhận nuôi con."
Từ Tình im lặng, rất lâu sau, nước mắt lăn dài trên má, làm ướt đẫm những tờ giấy trong tay.
Tôi đưa khăn giấy cho con bé: "Thanh Thanh, mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta phải nhìn về phía trước."
Con bé nghẹn ngào đáp: "Con biết rồi, mẹ."
Sự thù hận trong mắt Từ Tình tan biến, thay vào đó là một tầng áy náy, nhưng nó cũng nhanh chóng biến mất.
Không sao, tôi Phù Sinh Chi chưa bao giờ cần những cảm xúc giả dối của người khác.
Không còn bị tôi cản trở, con bé Từ Tình đã đăng ký học chuyên ngành y, nó nói mình muốn trở thành một anh hùng cứu người.
Kiếp trước, tôi đã bắt nó học tài chính, sau khi tốt nghiệp tôi dẫn nó vào công ty, giới thiệu cho nó những nhân vật kỳ cựu trong công ty, giúp nó ngồi vào vị trí cao. Tôi còn nghĩ rằng sẽ giúp nó tìm một người đàn ông môn đăng hộ đối trong giới thượng lưu.
Nhưng ai ngờ, nó lại phản bội tôi, đưa hết mọi nguồn lực của mình cho Tôn Diễm, rồi trở về làm một bà nội trợ.
Tôi đã từng giới thiệu cho nó vài người, đều là những thanh niên ưu tú có gia thế, lịch sự và tài giỏi. Nhưng mỗi lần gặp mặt xong, nó đều nhíu mày nói với tôi rằng mình không muốn điều đó.
Thì ra, điều nó muốn nhất lại là được người khác nuôi như một chú chim hoàng yến trong nhà.