Cái thai của mẹ chồng - Chương 13 - END
Cập nhật lúc: 2024-07-27 20:05:02
Lượt xem: 2,161
Đêm khuya.
"Xin chào, cô là vợ của Trịnh An phải không? Đầu của Trịnh An bị thương rồi, xin cô đến bệnh viện ký giấy phẫu thuật."
"Được, trước khi tôi ký thì không thể phẫu thuật nha. Nếu không xảy ra chuyện gì tôi sẽ buộc bệnh viện phải chịu trách nhiệm!"
"Vậy thì mau tới đây. Có thể não của anh ấy sẽ xuất hiện điểm xuất huyết.”
“Trường hợp này phải phẫu thuật ngay lập tức."
Sau khi cúp điện thoại, tôi suýt bật cười thành tiếng.
Đáng đời!
Tôi chậm rãi mặc quần áo rồi bước vào phòng bố mẹ chồng, họ đang ngủ say cùng con trai cưng của họ.
Trà Sữa Tiên Sinh
Tôi tháo thẻ SIM ra khỏi điện thoại của họ và bắt taxi đến bệnh viện.
Trong khoảng thời gian này, Trịnh An liên tục gọi điện cho tôi nhưng tôi đều từ chối nghe máy.
Khi tôi đến phòng cấp cứu, m.á.u trên đầu Trịnh An đang nhỏ ton ton xuống sàn nhà và đầu chỉ được băng bó đơn giản.
Tôi bật ghi âm trên điện thoại và đi về phía anh ta.
Khi nhìn thấy tôi, anh ta vui mừng như người sắp c.h.ế.t đuối bám được vào khúc gỗ lũa.
"Phỉ Phỉ, cuối cùng thì em cũng tới rồi! Nhanh lên và ký tên cho anh!"
Tôi bình tĩnh nói: “Không vội!”
Trịnh An không thể chờ đợi được nữa.
"Phỉ Phỉ, anh biết em oán hận anh! Mẹ anh ép em phá thai, anh phân vân không trả tiền cho việc dưỡng thai của em. Anh là đồ dã thú!! Anh đáng bị giietss, anh đáng bị ch..ặt thành từng mảnh!"
Trịnh An chắp hai tay lại và không ngừng khóc với tôi: "Phỉ Phỉ, em có thể trừng phạt anh theo cách em muốn. Xin hãy đi và ký tên trước đã."
Tôi nhìn anh mỉm cười, gật đầu rồi đi về nhà không thèm ngoảnh lại.
Về đến nhà, tôi gọi bố mẹ chồng cùng đứa trẻ đang ngủ ngon lành dậy
“Trịnh An bị đá..nh vỡ đầu rồi, hiện tại đang ở bệnh viện chờ mọi người ký giấy đồng ý phẫu thuật.”
Mẹ chồng vô cùng lo lắng nói: "Vậy còn chờ gì nữa? Mau đến bệnh viện đi!"
"Nhưng tôi không muốn đi! Nghĩ đến đứa con chưa chào đời của tôi, tôi cầm bút cũng không cầm nổi!"
Bố chồng vừa lo vừa tức giận, mắng: “Đồ vô lương tâm, mày không ký thì tao ký!”
Nói xong ông ta quay lại phòng lấy điện thoại di động gọi cho Trịnh An.
Cuộc gọi chắc chắn sẽ không thành công.
Mẹ chồng không tin liền đi lấy điện thoại di động. Kết quả tất nhiên là như nhau.
"Mày đã làm gì với điện thoại của tụi tao? Tại sao tụi tao không thể gọi điện được?" Bố chồng tôi nhảy dựng lên lo lắng.
Tôi ném cho họ một cái nhìn chế nhạo: "Hai người đang nói gì vậy? Tôi không hiểu!"
Hai vợ chồng nhìn nhau và hiểu ý tôi.
Mẹ chồng tôi bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt tôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cai-thai-cua-me-chong/chuong-13-end.html.]
Bà tự tát mình hai cái: "Phỉ Phỉ, mẹ không phải người! Đáng lẽ mẹ không nên đẩy con khiến con sảy thai! Mẹ thực có lỗi với con, xin con hãy đi cứu Trịnh An!"
Tôi nhìn mẹ chồng đang quỳ gối khóc lóc thảm thiết: “Cái quỳ lạy này tôi nhận thay đứa con chưa chào đời của tôi!”
“Muốn tôi ký tên thì cũng được, nhưng với điều kiện bà phải viết đơn tự thú cho tôi”.
"Được! Mẹ sẽ viết!" Mẹ chồng tôi quỳ xuống và viết. Nói chính xác thì đây sẽ là bằng chứng trước toà.
Tôi quay lại bệnh viện và ký giấy đồng ý phẫu thuật cho Trịnh An.
Vì bị bên thứ ba nghi ngờ cố ý gây thương tích nên Trunnh An không thể sử dụng bảo hiểm y tế của mình và phải tự bỏ tiền túi chi trả.
100.000 tệ cuối cùng còn dư lại trong thẻ của Trịnh An cứ thế đã hết.
Sau khi phẫu thuật và một loạt các phương pháp điều trị, Trịnh An đã được xuất viện nhưng vẫn phải ngồi xe lăn.
Khi nằm viện, tôi đã chặn các cuộc gọi đòi nợ bằng thẻ tín dụng. Một số phụ huynh gọi điện hỏi thăm về việc vay tiền nhưng tôi phớt lờ.
Sau đó tôi nộp đơn xin ly hôn. Có thể tưởng tượng được, Trịnh An nhất định sẽ không đồng ý.
Tôi đã cho anh ta nghe đoạn ghi âm lời thú tội của anh ta trong bệnh viện.
"Trịnh An, nếu anh không ly hôn, tôi sẽ đăng đoạn ghi âm này lên mạng! Để mọi người xem anh là loại quái vật vô nhân đạo như thế nào!
“Lúc đó có làm anh mất việc thì đừng trách tôi tàn nhẫn! Hãy đồng ý ly hôn đi, vì dù sao cũng đã từng là vợ chồng, tôi sẽ xóa đi tất cả những thứ này.”
Cuối cùng, Trịnh An cũng đồng ý ly hôn và tôi đi ra khỏi nhà.
Ngày tôi nhận được giấy ly hôn, Trịnh An yêu cầu tôi xóa đoạn ghi âm ngay tại chỗ. Dù sao thì tôi cũng đã tạo bản sao lưu trên icloud rồi nên chỉ cần xóa nó đi cho có lệ thôi.
Tôi về nhà, nhanh chóng thu dọn hành lý, tìm khách sạn và mở tài khoản WeChat của Trịnh An trên Ipad.
Tôi đã gửi vài bức ảnh Trịnh An nhận quà vào trong nhóm lớp, trong đó ghi rõ số lượng thẻ mua sắm và tiền mặt mà phụ huynh học sinh tặng cho anh ta!
Thực ra, Trịnh An luôn có thói quen ghi lại lịch sử nhận quà.
Ngày đầu tiên xuất viện, tôi đã chụp ảnh và lưu lại toàn bộ, và chờ đợi đến ngày hôm nay!
Đêm đó, drama lại một lần nữa nóng chưa từng thấy! Cục Giáo dục đã thành lập một đội đặc nhiệm trong đêm và thông báo rằng Trịnh An đã bị đình chỉ để điều tra.
Sau đó, một số phụ huynh lần lượt tiết lộ rằng cách đây một thời gian, Trịnh An đã vay tiền và chặn tất cả liên lạc của họ.
Vì số tiền rất lớn nên cảnh sát đã ngay lập tức can thiệp.
Và tôi bước vào đồn cảnh sát với những bằng chứng do tôi thu thập được.
Ba tháng sau, mẹ chồng bị kết án ba năm tù vì tội cố ý gây thương tích.
Cùng tháng đó, Trịnh An bị kết án sáu tháng tù vì nhận hối lộ của các cá nhân không thuộc nhà nước. Và bằng cấp giáo viên của anh ta đã bị thu hồi và đưa vào danh sách đen.
Ban đầu, ngân hàng muốn khởi tố Trịnh An về tội lừa đảo thẻ tín dụng nhưng người bố chồng cũ của tôi cùng đứa con mới 100 ngày tuổi đã quỳ lạy từng người thân, vay hơn 50.000 nhân dân tệ rồi trả lại ngân hàng.
Trong nửa năm nữa, công ty chúng tôi sẽ thành lập chi nhánh tại Hải Nam.
Người quản lý bộ phận hỏi tôi có muốn theo anh ta để mở rộng công ty không?
Tôi vui vẻ đồng ý!
Từ giờ trở đi, biển xanh, bầu trời rộng lớn chính là cuộc sống mà tôi mong muốn.
HẾT