Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cánh Nhạn Đã Có Chốn Về - Chương 23

Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:54:42
Lượt xem: 1,246

Công việc trong cung đầy áp lực, đấu đá liên miên, ta thường ăn không đủ bữa. Nàng đã gả cho ta, mỗi ngày ta mong chờ nhất là bữa sáng và tối. Mẫu thân ta là người miền Nam, rất thích ăn cá, ta cũng vậy. Khi còn hèn mọn, không thể mua nổi, sau này có thể ăn rồi, ta không bữa nào thiếu món này. Nhưng Phù Phong rất vụng về khi ăn cá, để tránh làm nàng khó xử, ta bảo nhà bếp bỏ món này đi.

Thực ra, nếu nàng thích ăn cá, ta có thể giúp nàng gỡ xương.

Đêm nọ, Phù Phong đến tìm ta nói chuyện về việc thăm nhà, nàng mặc váy màu hải đường.

"Nàng mặc chiếc váy này… rất đẹp."

Nàng không nói gì, bỏ chạy mất.

Ta lại nói sai gì sao?

Năm xưa, Hoa Quý phi thường khen ta biết nói chuyện, chẳng lẽ lâu quá không tán dương ai, ta đã lụt nghề rồi?

Hôm sau, nàng đến giúp ta mặc y phục, có thể thấy nàng đã chấp nhận việc gả cho ta rồi.

Phù Phong rất giỏi giang, đến An Quý phi nàng còn có thể xoay xở, thích nghi với phủ Đốc công chỉ là sớm muộn. Nhưng ta không muốn nàng sống khổ sở, đời này nàng không cần phải làm nô bộc cho ai nữa.

Ta hy vọng nàng có thể coi đây là nhà của mình; coi ta, như thân nhân của nàng.

Sau chuyến thăm Lưu gia, ta mới biết nàng sống khó khăn hơn ta tưởng nhiều. Nàng là Phù Vân bay cao, chứ không phải tiểu thư yếu đuối tựa liễu đón gió. Nàng đội tên người khác, gánh chịu những khổ đau không phải của mình.

Nỗi đau mất mẫu thân, ta hiểu hơn ai hết, từ nay trở đi, ta sẽ ở bên nàng, bảo vệ nàng, ít nhất nàng vẫn còn có ta. Ta nguyện làm người thân duy nhất của nàng, dù nàng không yêu ta.

Nàng gào khóc thảm thiết. Khóc cũng tốt, khóc xong rồi sẽ không còn đau đớn nữa.

Khi Phù Vân bị bắt cóc, ta cử cẩm y vệ, đông xưởng, tử sĩ, cả ba lực lượng đi tìm.

Biết nàng bị Tĩnh Vương gia bắt đi, đầu tiên ta nhẹ nhõm, sau đó lại lo lắng.

Nhẹ nhõm là vì ta biết Tĩnh Vương gia thích nàng, sẽ không làm hại nàng, so với việc bị kẻ thù của ta bắt đi thì tốt hơn nhiều.

Lo lắng là vì Tĩnh Vương gia thích nàng, từ lâu ta đã nghe nói hắn ta muốn nạp nàng làm thiếp.

Tĩnh Vương gia, phong lưu tuấn mỹ. So với hắn ta, ta là kẻ tàn phế, nói không tự ti thì là giả dối.

Nhưng Phù Vân của ta, nên như cánh hoa mai kiêu ngạo mà đứng trong tuyết, chẳng ai có thể giam cầm nàng.

Cơ hội bay cao ta đã trao cho nàng.

Ta đã nhiều năm không uống rượu như vậy, cắt d.a.o ngừng nước, nước càng chảy mãi, nâng chén tiêu sầu, sầu càng thêm sầu.

Là mộng, thì rồi sẽ có ngày tỉnh giấc.

Trong cơn mơ hồ, ta thấy bóng dáng Phù Vân, sao có thể chứ? Ta nhìn kỹ, nàng thực sự đã quay về.

Nàng đã biết hết mọi chuyện, cười hỏi ta, ngồi lên đùi ta. Ta sợ nàng ngã, vội ôm chặt lấy, đầu óc mơ màng.

Chắc chắn, tuyệt đối là vì rượu.

Từ giờ không uống nữa, hại người mà.

Nàng tặng ta khuy bạch ngọc, ta không kìm được, hôn lên môi nàng.

Nếu là mộng, ta nguyện không bao giờ tỉnh lại.

Khi Phù Vân đỏ mặt đưa cho ta ngọc thế, ta mới nhận ra, nàng thực sự muốn làm thật.

Ta... ta chùn bước rồi. Bây giờ thế này là đủ rồi, ta với nàng không thể có con, hà tất phải làm vấy bẩn thanh bạch của nàng.

Nàng một tiếng "phu quân", chặn hết mọi lời ta muốn nói.

Người đưa ra ý muốn là nàng, kẻ đau đến khóc cũng là nàng. Ta đau lòng vô cùng, khuyên nàng bỏ qua, nàng cắn ta một cái, không chịu nhường, nhất quyết bắt ta làm, hỏi ta g.i.ế.c người còn dám, cớ gì sợ chút m.á.u này?

Không phải... chuyện này là hai việc khác nhau mà? Máu này không phải m.á.u kia.

Nàng cười, hỏi ta trước đây có phải từng qua lại với Hoa Quý phi và lão Hoàng đế không.

Ta vừa tức vừa buồn cười, nàng thật là chuyện gì cũng dám nói, trong lúc giỡn chơi lại vô tình tạo ra thú vui, cùng nàng trêu đùa cả đêm.

Sau đó nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi, ta tựa đầu nhìn nàng, cho đến khi trời sáng phải vào triều.

Phù Vân của ta, giả vờ mạnh miệng, vừa ngốc vừa đáng yêu, sao lại có thể đáng yêu đến vậy?

4

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/canh-nhan-da-co-chon-ve/chuong-23.html.]

Lão hoàng đế băng hà, ta phò tá một đứa trẻ làm bù nhìn, đổi áo phi ngư sang áo cẩm bào.

Hai năm sau đó là quãng thời gian tươi đẹp, bởi vì có Phù Vân. Nhưng cũng là quãng thời gian khổ sở, vì nàng trở thành nỗi vướng bận trong lòng ta, khiến ta không còn vô tâm như xưa.

Trước đây, ta sống ngày nào hưởng phú quý ngày ấy, làm những việc có lợi cho dân, không sợ đắc tội với ai, c.h.ế.t thì chết, chẳng hề lo lắng trước sau. Nhưng giờ đây, Phù Vân ngày đêm lo lắng cho ta, tuy nàng ít khi nói ra, nhưng ta biết.

Mạnh Uyển muốn gặp nàng, đó là một cơ hội. Ta thuận nước đẩy thuyền, sau đó trong hai năm theo kế hoạch gửi thư cho Tĩnh Vương gia, tùy cơ ứng biến, dù ta sống hay chết, trước tiên cũng phải để lại cho Phù Vân một con đường lui.

Mây đen áp thành, triều đình gặp nguy nan cả trong lẫn ngoài. Với bàn tay sắt của mình, ta tự tin rằng có thể tiếp tục giữ vững quyền lực của mình, không ai dễ dàng động đến ta.

Nhưng khi nhìn Phù Vân đang thu mình trong vòng tay ta, nàng ngủ mà còn nhíu mày, có lẽ lại đang gặp ác mộng.

Thôi thì, việc sớm muộn cũng đến, thay vì đợi chờ tương lai mờ mịt, chi bằng khi quyền thế còn trong tay, ta lui về toàn vẹn.

Ta sắp xếp mọi thứ, chuẩn bị cho cuộc biến loạn trong cung.

"Nghĩa phụ, người thực sự muốn rời đi sao? Người đã c.h.é.m g.i.ế.c bao năm, phú quý ngập trời, tất cả đều giao cho Tĩnh Vương gia ư?"

Tiểu Đức Tử hỏi ta.

"Cũ rời đi, mới mới có cơ hội bước lên. Tương lai, chính là thời đại cho con phô diễn tài năng."

Tiểu Đức Tử hoảng sợ quỳ xuống.

"Con chưa bao giờ có ý nghĩ ấy! Nếu có, trời đánh thánh đâm, không được c.h.ế.t tử tế."

Ta cười, cúi người vỗ vai Tiểu Đức Tử, "Con rất may mắn, không giống ta, phải g.i.ế.c cả sư phụ mình mới có thể tiến lên. Những điều này, con hiểu mà, ta biết con đã hết lòng. Dù thế nào, hãy giúp ta làm xong việc cuối cùng, từ nay, trên đời không còn Tần Đoan. Tất cả của ta, tương lai sẽ thuộc về con."

Tiểu Đức Tử hồi lâu không dám ngẩng đầu lên.

Nơi cao không chịu nổi lạnh, xung quanh toàn là hiểm nguy.

Ngày đó, ta cùng Tĩnh Vương gia gặp nhau lần cuối trong đời.

Ta trúng hai mũi tên vào lưng, thê thảm không thể tả.

"Ngươi dám mơ tưởng những thứ vốn không thuộc về mình, lẽ ra nên c.h.ế.t từ lâu rồi."

Tĩnh Vương gia trong bộ áo giáp, phong thái ung dung, trong mắt hắn ta, sự căm hận xen lẫn khinh bỉ.

Ta ôm vết thương, cười nói, "Thành vương bại khấu, nói nhiều vô ích. Ta từ kẻ hèn mọn mà đi đến hôm nay, không tính là thua."

"Sống thì thắng, c.h.ế.t là thua."

Hắn ta cười lớn, giương cung, b.ắ.n ra mũi tên cuối cùng.

Ta mượn lực ngã xuống vách núi, tử sĩ đã chuẩn bị sẵn lưới dây ở phía dưới.

Ta luyện võ đã nhiều năm, tuy không bằng sát thủ chuyên nghiệp, nhưng thân thủ không tệ, chỉ là cố ý không để người khác nhận ra, năm xưa ta từng tự tay ám sát quan lại.

May mắn thay, mọi việc diễn ra suôn sẻ, ta lại được gặp Phù Vân. Thấy nàng đầy m.á.u me, một kẻ nam nhân già như ta, suýt nữa rơi nước mắt, may mà ta kìm lại được.

Nàng chọn uống thuốc giả chết, thật là một cô nương ngốc nghếch.

May mà ta còn sống. Nếu ta thực sự ra đi, nàng trọng tình như vậy, dù có để lại đường lui, chưa chắc nàng sẽ sống tiếp.

Tiểu thành bình yên lặng lẽ, ta giải tán tử sĩ. Bích Đào và Hàm Xảo không chịu rời đi, Phù Vân tặng mỗi người một đống ngân phiếu làm của hồi môn, bảo rằng các nàng quá xinh đẹp, phải mau chóng đi lấy phu quân, đừng ở lại quyến rũ ta.

Ta cười, lòng ta từ lâu đã bị cô nương dưới ánh đèn nến ấy chiếm trọn, không còn chỗ chứa ai khác.

Mùa đông ấm áp, ta cùng nàng đi chợ mua rau, dạo bước trên đường.

Nếu không có tứ hôn, nếu lần đó Phù Vân theo Tĩnh Vương gia bỏ trốn, ta sẽ thành bộ dạng nào đây? Ta cúi đầu nhìn cô nương bên cạnh, không còn nghĩ nữa, cũng chẳng dám nghĩ.

Dù sao, ta đã có được điều mình mong muốn, dù là thế nào, cũng không bằng hiện tại.

Nhân gian đối với ta, từng là địa ngục. Vì nàng, hóa thành thiên đường.

Ta chỉ muốn cùng nàng trong cõi nhân gian thiên đường này, chậm rãi bước đi, cho đến khi đầu bạc răng long.

[HOÀN]

Truyện này được đăng tải dưới sự đồng ý của editor.

Loading...