Cánh Nhạn Đã Có Chốn Về - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-26 00:54:15
Lượt xem: 1,280
Cái miệng của người này là được khai quang hay đã tẩm độc, tám năm trước phạt gì không phạt, đáng lẽ phải đập nát cái miệng này mới phải.
Ta giận đến muốn biến thành cá nóc mà lại chẳng muốn ăn thêm gì nữa. Về đến Mai Uyển, ngồi trên giường, ta hờn dỗi, lòng và cổ họng đều chua xót.
Nửa canh giờ sau, Bích Đào đến, bưng theo một cái khay nhỏ.
"Cô cô, tối nay ngài ăn quá ít. Ở đây có bánh khoai môn và cháo yến sào tuyết hà, ngài ăn chút đi. Dù không thể ăn nổi, bị xương cá làm tổn thương cổ họng, uống chút gì đó cho dễ chịu cũng tốt."
Dù nàng ấy có huấn luyện kỹ đến đâu, ta vẫn nhận ra nàng ấy đang cố nín cười.
Ta đã uống quá nhiều dấm, miệng đắng chát, uống chút cháo lại thấy dễ chịu hơn.
Chợt nhớ ra một chuyện, ta hỏi Bích Đào: "Bây giờ Đốc công có rảnh không? Ta có chuyện muốn nói với hắn."
"Lão gia đang ở thư phòng."
"Ồ, vậy thôi." Ta ngượng ngùng từ bỏ ý định, "Hắn đang bận, ta không làm phiền nữa."
"Cô cô chờ chút, để nô tỳ hỏi xem rồi quay lại báo ngài."
Nói đoạn, Bích Đào liền rời đi, chẳng bao lâu đã quay lại Mai Uyển, dẫn ta đi gặp Tần Đoan. Bích Đào đưa ta đến trước cửa thư phòng thì dừng lại, không tiến vào nữa, ta liền gõ cửa.
“Vào đi.” Giọng Tần Đoan trong đêm đông đặc biệt thanh khiết.
Ta đẩy cửa bước vào, trong thư phòng chỉ có một mình y, ánh nến kéo dài bóng dáng y thành một đường dài. Trên bàn bày đầy tấu chương công văn, ta chẳng dám liếc nhìn.
“Ngươi đứng xa thế, sợ ta sẽ làm gì ngươi à?” Tần Đoan ngẩng mắt nhìn ta một cái, như đã đoán được tâm tư của ta, y gấp lại tấu chương, “Giờ có thể lại gần rồi, có chuyện gì thì nói đi.”
Ta bước tới, y ngồi, ta đứng, cảm thấy khí thế của ta hôm nay mạnh mẽ hơn đêm qua nhiều.
“Mẫu thân ta mấy năm nay thân thể không được khỏe, cung nữ mỗi năm chỉ được xuất cung một lần. Ngày mai là ngày thứ ba sau khi thành hôn, ta muốn về nhà thăm mẫu thân, có được không?”
“Trong phủ không có ai cấm nàng ra ngoài. Tuy nhiên,” Tần Đoan xoay cây bút lông trong tay, động tác nhẹ nhàng, một người nam nhân, ngón tay dài mảnh, còn tinh tế hơn cả An Quý Phi, “Nàng lấy một hoạn quan, trở về thăm mẫu thân nàng, không sợ bà tức giận mà bệnh càng nặng thêm sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/canh-nhan-da-co-chon-ve/chuong-6.html.]
“Sẽ không đâu, mẫu thân ta cũng xuất thân từ hạ nhân, bà—” Ta nhất thời nóng lòng mà buột miệng nói ra, rồi vội vàng ho khan vài tiếng để che đậy, “Ý ta là, mẫu thân ta đối đãi với hạ nhân rất tốt, hơn nữa Đốc Công thân phận tôn quý, bà tuyệt đối không nghĩ như vậy.”
Tần Đoan gật đầu, biểu thị đồng ý.
“Đa tạ.” Ta cầm lấy vạt áo, khô khốc mà nói lời cảm tạ, không biết nên nói gì hay làm gì tiếp theo.
Haiz, thật là khó.
Có lẽ đúng như Tần Đoan đã nói, không phải ta thông minh, mà là An Quý Phi ngu ngốc, cái gì cũng viết rõ trên mặt. Gặp phải Tần Đoan người thay đổi bất thường, giữ chữ như vàng, ta thật sự chẳng biết phải làm sao đối phó.
“Nàng còn đứng đó, đêm nay định ngủ cùng ta sao?”
“Không không không—” Trong đầu ta hiện lên đủ loại hình ảnh, ong ong, vội vàng xua tay, bỏ chạy như bay. Liễu Phù Phong ơi Liễu Phù Phong, ngươi càng ngày càng có chí khí đấy.
“Phù Phong.”
“Ừm?” Ta quay đầu lại, dừng bước.
“Ta đã nói, nàng không phải là hạ nhân của Đốc Công phủ. Ở đây, nàng không cần sống cẩn thận, nơm nớp lo sợ.” Ánh nến nhảy nhót, hàng lông mi dài của Tần Đoan phủ xuống bóng mờ, tựa như cánh bướm chuẩn bị tung bay, “Nàng mặc bộ váy này, rất đẹp.”
Cảm giác tim ta lỡ nhịp một cái... chẳng lẽ ta còn trẻ mà đã bị nhồi m.á.u cơ tim?
5
Đêm đó ta trở mình không ngủ được, trong đầu toàn là Tần Đoan. Ở trong cung bao nhiêu năm nay, ta sợ y đến tận xương tủy.
Ngày chứng kiến hắn g.i.ế.c người, ta run rẩy trở về cung An Quý Phi, đêm đó liền phát sốt cao, liên tục ba ngày không dứt cộng thêm ác mộng, suýt nữa thì đi đời nhà ma. Sau đó chỉ cần có thể tránh Tần Đoan, ta dù có phải đi vòng quanh Hoàng cung cũng không từ nan. Không thể tránh, gặp hắn, ta lại phải làm bộ bình thường, lo lắng nếu quá sợ hãi sẽ khiến hắn chú ý, ngược lại càng sinh chuyện.
Ta muốn sống khiêm tốn, nhưng An Quý Phi lại không phải là người có tính cách xứng với danh hiệu “An”, ngày nào cũng muốn gây chuyện. Lên thuyền dễ, xuống thuyền khó, bởi vì An Quý Phi, ta sớm đã đắc tội với không ít người, nếu lại mất đi sự sủng ái của bà, ta chắc chắn c.h.ế.t không nơi chôn thây.
An Quý Phi dù tệ hại đến đâu cũng còn có đứa con là Tĩnh Vương gia, có con rồi thì cứng cỏi hơn.
Biết làm sao? Tiếp tục mà làm thôi.
Ba năm rồi lại ba năm, ta từng rải trân châu, từng bỏ thuốc, gặp chuyện có liên quan đến Hoa Quý Phi, ta đều tránh nặng tìm nhẹ, có thể qua loa thì qua loa, vì thế ta không ít lần bị phạt, thỉnh thoảng còn phải mang gương mặt sưng húp đi lại, làm giảm cả nhan sắc trung bình của toàn Hoàng cung.