Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cảnh Sắc Không Sánh Bằng Em - Chương 1,2,3

Cập nhật lúc: 2024-06-08 13:19:12
Lượt xem: 133

1

Tôi quay lại nhìn di ảnh đen trắng của bố.

Lại nghĩ đến cuộc gọi ngày hôm qua gọi cho Ôn Dĩ Hoành.

Nói bố em qua đời rồi, mong anh về một chuyến.

Anh ta nói không thể đặt vé máy bay từ ngoại thành trở về, trước khi cúp máy, chỉ nói mấy chữ.

Nén bi thương.

Tôi ngây thơ tin rằng anh ta thật sự không thể quay về.

Không ngờ thật sự không thể quay về, vì bận an ủi người trong lòng đáng thương của anh ta.

Tôi cứ tưởng mình sẽ rất tức giận mà lao lên, xé nát mặt anh ta và người trong lòng của anh ta.

Tốt nhất là ngay trước mặt họ, giành lấy hũ tro cốt trong tay người phụ nữ, vung lên mặt họ.

Chất vấn họ, tro cốt của người ta còn chưa nguội, mà sao các người đã dan díu, không sợ người ta dưới suối vàng không yên nghỉ được sao.

Kết quả là mẹ tôi từ trong tang lễ đi ra tìm tôi.

Phá vỡ ảo tưởng của tôi.

“Hủ Hủ, hình như mẹ nhìn thấy Dĩ Hoành, là nó vội về tham dự tang lễ sao?”

Tôi chắn tầm nhìn của mẹ, miễn cưỡng trả lời qua loa.

“Không đâu, chắc mẹ nhìn nhầm rồi, anh ấy đang ở ngoại thành, có lẽ đến rạng sáng mới về tới, chúng ta quay lại túc trực bên linh cữu bố đi.”

Trước khi rời đi, tôi thấy Ôn Dĩ Hoành nhìn về phía này.

Tôi không xoay đầu lại, quay người trở về trông linh cữu bố.

2

Một ngày sau khi tang lễ kết thúc.

Tôi sắp xếp ổn thỏa cho mẹ, ôm di ảnh bố ngồi thẫn thờ trong phòng ngủ.

Bố tôi mất vì ung thư phổi, nửa năm trước phát hiện ra đã là giai đoạn cuối, nửa năm qua đã chống chọi đến cực hạn.

Bác sĩ nói là những ngày này.

Ôn Dĩ Hoành biết rõ đây là lúc tôi cần anh ta nhất, kết quả anh ta vẫn mặt không đỏ tim không đập mà nói với tôi.

Anh ta phải đi công tác hai tuần, thậm chí đến đám tang của bố tôi cũng không đến nhìn lấy một lần.

Ngoài cửa truyền đến một tiếng động.

Cửa phòng ngủ bị ai đó đẩy ra, Ôn Dĩ Hoành xoa thái dương, treo áo khoác vest bên cạnh, đi đến bên cạnh tôi ngồi xổm xuống.

Khuôn mặt lạnh lùng điển trai đầy vẻ mệt mỏi.

“Xin lỗi, anh lái xe cả đêm hơn mười tiếng mới về kịp, nhưng vẫn bỏ lỡ tang lễ của bố.”

“Hủ Hủ, em có thể tha thứ cho anh không?”

Tôi nhìn quầng thâm đen trên vành mắt anh ta, nếu không phải tận mắt thấy anh ta ôm người trong lòng nhẹ nhàng an ủi ở nhà tang lễ.

Tôi còn tưởng mình gặp ma.

Ôn Dĩ Hoành là một diễn viên.

Từ lần đầu gặp anh ta tôi đã biết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/canh-sac-khong-sanh-bang-em/chuong-123.html.]

Nhưng tôi không vạch trần anh ta, ngược lại rất chu đáo hỏi.

“Ăn gì chưa? Để em nấu cháo cho anh, anh lái xe hơn mười tiếng, chắc là chưa ăn gì đâu nhỉ.”

Tôi cố gắng gượng dậy, hai ngày nay không ăn không uống, tôi thực sự sắp không cầm cự được nữa.

Kết quả anh ta giữ chặt vai tôi, ấn xuống.

“Không cần đâu, anh ăn ít bánh mì ở trạm dừng chân rồi, bây giờ em nghỉ ngơi đi, đừng buồn quá.”

Anh ta xoa đầu tôi, mùi thịt nướng dính trên cổ tay áo phả vào mặt tôi.

Hay thật, trạm dừng chân còn mở cả tiệm thịt nướng.

Khẩu vị của “người trong lòng” ngược lại rất tốt.

Tháng Năm Đổi Dời

Vị hôn phu vừa mới mất không lâu, mà đã có thể ăn thịt nướng rồi.

3

Ôn Dĩ Hoành đi tắm rồi.

Tôi đứng dậy lần mò chiếc khoác vest của anh ta, móc chiếc điện thoại bên trong túi ra.

Điện thoại có khóa, nhưng mật khẩu của anh ta chỉ quanh quẩn vài cái.

Trước đây tôi chưa bao giờ lục điện thoại của anh ta.

Không phải vì tin tưởng, mà vì cảm thấy không cần thiết.

Nếu một người đàn ông thực sự muốn giấu bạn điều gì, anh ta có thể có hai chiếc điện thoại, một chiếc để bạn tùy ý lục lọi.

Chiếc còn lại thì giấu đi, bạn chẳng thể nào tìm được.

Tôi suy nghĩ một chút rồi nhập ngày sinh nhật của mình vào, không đúng.

Tôi tiếp tục nhập ngày sinh nhật của anh ta.

Vẫn chưa đúng.

Tôi hít một hơi thật sâu, gõ ngày sinh nhật của người trong lòng anh ta vào.

Mở được rồi.

Thật tốt, may mà tôi biết ngày sinh nhật của người trong lòng anh ta.

Mỗi năm vào ngày 7 tháng 10, anh ta đều gửi một tin nhắn chúc mừng sinh nhật đến một số lạ.

Liên tục gửi trong suốt năm năm.

Ngày 7 tháng 10, con số này đối với tôi còn quen thuộc hơn cả sinh nhật của chính mình.

Mà người trong lòng của anh ta cùng tuổi với tôi, 961007.

Mật khẩu rất dễ đoán.

Tôi không xem WeChat và tin nhắn của anh ta, anh ta có tán gẫu với người trong lòng hay không, tôi không quan tâm.

Có nói xấu tôi hay không, tôi cũng không có hứng thú.

Tôi trực tiếp đăng nhập vào email của anh ta, bình thường anh ta rất thích dùng email để lưu trữ tài liệu.

Tôi lục lọi một hồi, quả nhiên tìm thấy một tệp tin ẩn ở bên trong.

Là bản đấu thầu của công ty họ.

 

Loading...