Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cảnh sát chìm giới giải trí - Chương 6:

Cập nhật lúc: 2024-10-11 18:20:52
Lượt xem: 361

13.

 

Đến nửa đêm, trước khi chìm vào giấc ngủ.

 

Phòng đối diện truyền đến một tiếng động lớn, rồi sau đó là tiếng chửi bới và tiếng đồ đạc bị ném liên tục.

 

Tôi trợn mắt, đứng dậy xem sao.

 

Mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi lạnh cả người.

 

Tô Vy ôm đầu co rúm trên mặt đất.

 

Xung quanh là những bình hoa vỡ vụn và đồ đạc đổ ngã lung tung.

 

Tóc cô ấy rối tung, trên đùi có một vết thương đang chảy m.á.u rỉ rả.

 

Văn Tán như phát điên, mỗi cú đá đều đạp mạnh vào bụng và đầu Tô Vy.

 

Ngay sau đó, anh ta giơ chiếc ghế bên cạnh lên, trông có vẻ sắp đập xuống.

 

Tôi nhanh chóng lao tới, đẩy anh ta ngã xuống đất.

 

Tận dụng thời cơ đó, tôi đỡ Tô Vy dậy, cơn đau dữ dội khiến cô ấy thậm chí không có sức đứng lên.

 

Văn Tán nằm ngã chổng kềnh trên mặt đất, toàn thân co giật.

 

Rõ ràng nhiệt độ trong phòng rất ổn, nhưng mặt anh ta lại đầy mồ hôi lạnh, gân xanh nổi lên.

 

Tô Vy yếu ớt dựa vào vai tôi, thở thoi thóp nói: "Đi mau..."

 

Không biết lấy đâu ra sức mạnh, tôi bế ngang cô ấy lên.

 

Liếc mắt nhìn sang, Văn Tán đau đớn co rúm người lại, môi tái nhợt như một con thú bị thương đang rên rỉ yếu ớt.

 

Tôi sải bước đi ra ngoài, đụng phải Ngô Triệt đang đi tới, vội vàng dặn dò:

 

"Không biết đã xảy ra chuyện gì, trước tiên đừng báo cho truyền thông. Liên lạc với Tô tổng, nhà ông ấy chắc chắn có bác sĩ riêng."

 

Ngô Triệt gật đầu, đỡ lấy Tô Vy rồi liếc nhìn hiện trường, vẻ mặt lo lắng nhìn tôi: "Cẩn thận."

 

Ngô Triệt đi rồi, xung quanh chỉ còn tiếng rên rỉ đau đớn của Văn Tán, tất cả đều yên tĩnh.

 

Trở về phòng, tôi thành thục bấm một dãy số.

 

Sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi lạnh lùng nói: "Văn Tán có vấn đề, điều tra anh ta."

 

Cúp máy, tin nhắn của Ngô Triệt hiện lên: "Đã đưa người đến bệnh viện, mọi việc ổn rồi, em nghỉ ngơi đi."

 

Ngô Triệt có một sức hút kỳ lạ.

 

Chỉ cần nhìn thấy anh ấy, hoặc chỉ cần nghe giọng nói của anh ấy, mọi phiền muộn của tôi đều tan biến trong tích tắc.

 

Sáng sớm hôm sau, chị La gọi điện cho tôi: "Nhàn Nhạt, dọn dẹp đồ đạc đi, lát nữa chị đón em đến phim trường."

 

Tôi bật dậy: "Chương trình thì sao?"

 

"Tạm hoãn. Văn Tán bị bệnh, chờ anh ta khỏi bệnh rồi quay tiếp."

 

Tôi mở thông cáo báo chí do công ty Văn Tán đăng tải, rất nhiều fan bình luận:

 

"Anh trai nghỉ ngơi thật tốt, chúng em đợi anh trở lại."

 

"Hu hu, em nói Văn Văn là người làm việc chăm chỉ nhất showbiz, không ai phản đối chứ?"

 

...

 

Giống như một đội quân được huấn luyện bài bản, các bình luận phía dưới vừa kể lại các bộ phim Văn Tán đã đóng, vừa tức giận mắng công ty là bọn hút máu.

 

Thậm chí còn trớ trêu hơn là, cùng lúc với thông tin Văn Tán bị kiệt sức vì làm việc quá độ là tin tức cảnh sát chống ma túy hy sinh.

 

Tin trước được nhiều người quan tâm.

 

Tin sau nhanh chóng chìm nghỉm.

 

Không biết từ bao giờ, người nổi tiếng trở thành những vị thần không thể với tới.

 

Họ trang điểm xinh đẹp, xuất hiện trên chương trình, tâm sự về những khó khăn và vất vả.

 

Khi màn ảnh hạ xuống, họ đeo kính râm và khẩu trang, sống xa hoa trong đời thực, công khai thể hiện tình yêu và tự do tuyệt đối.

 

Có một lớp mặt nạ được trang điểm lộng lẫy, đặt trong tủ kính.

 

Trên đó dán đủ loại nhãn mác, thu hút người qua đường dừng lại chiêm ngưỡng.

 

Có người thờ ơ, có người phát cuồng.

 

Nhiều lúc đứng dưới ánh đèn sân khấu, tiếng reo hò bên tai khiến tôi nghi ngờ.

 

Những người yêu thích tôi, rốt cuộc đang vui mừng vì ai?

 

Nếu một ngày, lớp mặt nạ của tôi bị lột bỏ, lộ ra bộ xương trắng.

 

Họ có còn rung động vì tôi không?

 

14.

 

Rất nhanh, tôi đã biết câu trả lời.

 

Đến phim trường quảng cáo, đợi khoảng hai tiếng.

 

Đừng nói đạo diễn, ngay cả bóng dáng của chuyên viên trang điểm cũng không thấy, chị La vốn luôn giữ vẻ mặt điềm tĩnh cũng cau có.

 

Cuối cùng là một trợ lý nhỏ, lúng túng gõ cửa: "Cô Bạch Nhàn Nhàn, cái này... quảng cáo này đổi người rồi..."

 

Nghe vậy, chị La lập tức nổi giận.

 

"Cô là ai? Chịu trách nhiệm cái gì? Tin tức ở đâu ra?"

 

"Tôi biết ngay cô bé này sẽ làm chị La tức giận, may mà tôi đến đây."

 

Giọng nói từ xa đến gần, là Lôi Quả.

 

Cô ta đẩy cửa phòng trang điểm ra, đắc ý khoe khoang đồ trang sức trên người.

 

"Chị chưa biết sao? Bạch Nhàn Nhàn bị mắng trên hot search, Kim tổng cho rằng dùng nghệ sĩ như vậy không ổn, nên gọi tôi đến thay thế."

 

Chị La sửng sốt, định mở miệng thì tôi khoác tay chị ấy.

 

"Đi thôi chị La, tan làm rồi."

 

Đi ngang qua Lôi Quả, tôi nhìn xuống hai bên n.g.ự.c đầy đặn của cô ta.

 

"Hôm qua ngủ với Kim tổng ngon lành chứ?"

 

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô ta, tôi giơ tay vỗ nhẹ lên n.g.ự.c cô ta: "Xin lỗi nhé, tay tôi hơi run nên đã quay lại video, đừng giận nha~"

 

Nói xong, tôi ném cho cô ta một cái nháy mắt, ôm chị La rời đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/canh-sat-chim-gioi-giai-tri/chuong-6.html.]

Lên xe, mở Weibo ra, thật may mắn, tôi lại lên hot search.

 

Ba từ khóa liên quan đến tôi: #Bạch Nhàn Nhàn làm lố#, #Bạch Nhàn Nhàn cặp kè với Ngô Triệt#, #Bạch Nhàn Nhàn sụp đổ#

 

Tôi mở video, đó là đoạn hậu trường chưa được phát sóng.

 

Câu nói tôi vô tình nói khi mua đồ ở chợ: "Đều sắp đóng cửa rồi."

 

Bị cắt ghép thành tôi mặt đen, cố ý làm khó Ngô Triệt.

 

Đoạn cùng nhau dọn dẹp nguyên liệu nấu lẩu, bị cắt ghép thành tôi độc đoán ích kỷ, không quan tâm đến Ngô Triệt.

 

Sau khi thấy có fan nói Ngô Triệt không thích ăn lẩu.

 

Tôi thấy tim mình thắt lại.

 

Chị La xem xong Weibo, cau mày dặn dò: "Gần đây em cứ ở nhà nghỉ ngơi, đừng đi đâu cả, để chị lo."

 

Tôi vui vẻ đáp: "Vâng chị!"

 

Ở nhà ngủ cả ngày, tỉnh dậy thì dư luận đã thay đổi hoàn toàn.

 

Có người tìm ra ảnh mẹ tôi ở bệnh viện, kết hợp với cột "bố" trống không trong hồ sơ từ thời đại học của tôi.

 

Có người bịa đặt ra câu chuyện mới:

 

Bố tôi bỏ nhà đi theo nhân tình, mẹ tôi không chịu đựng nổi cú sốc nên phát điên.

 

Còn có một phiên bản khác: Bố tôi là một ông chủ nổi tiếng, qua đêm với mẹ tôi rồi có tôi, sau đó bà ấy cố gắng hết sức muốn gả vào nhà giàu, kết quả làm bản thân phát điên.

 

Tường đổ ai cũng đẩy.

 

Những vai diễn tôi đóng bị nói là mua bằng tiền.

 

Tôi còn có một người bố nuôi, tặng tôi biệt thự hàng trăm triệu.

 

Giữa những lời chỉ trích, thỉnh thoảng có vài lời công bằng lại bị nói là tôi mua bình luận.

 

Không hiểu sao, tôi lại mở diễn đàn bàn tán.

 

Bài đăng mới nhất: Rốt cuộc cái gì là sự thật?

 

Vẻ đẹp của tôi là thật!

 

Ngay sau đó, sự bất an đột ngột ập đến nhấn chìm tôi.

 

Tưởng rằng đã lăn lộn nhiều năm, tôi đã miễn dịch với những chuyện này.

 

Nhưng khi cơn bão thực sự đến, tôi chỉ có thể trốn ở nhà để mặc những lời đồn đại lan truyền.

 

Tôi không thể chứng minh sự trong sạch của bố mẹ, cũng không thể tát vào mặt từng người bịa đặt.

 

Những lời bàn tán tầm thường ấy sẽ trở thành đề tài tán gẫu g.i.ế.c thời gian của mọi người sau giờ làm việc.

 

Còn sự thật là gì, chẳng ai quan tâm.

 

Âm thanh rung của điện thoại kéo tôi trở lại hiện thực.

 

“Mở cửa.”

 

Lời nói ngắn gọn, là Ngô Triệt.

 

Cùng lúc gõ cửa, đèn cảm ứng trên trần nhà bật sáng.

 

Ánh sáng từ dưới lên chiếu rọi theo đường nét khuôn mặt Ngô Triệt, anh đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, cài kín nút áo ở cổ.

 

“Không mời anh vào sao?”

 

Lúc này rồi mà vẫn còn say mê sắc đẹp.

 

Thật vô dụng, khụ!

 

Tôi tự khinh bỉ bản thân một phen, rồi khẽ hắng giọng: “Vào đi.”

 

Đợi tôi khóa cửa xong, quay lại nhìn thì Ngô Triệt đã bỏ hết lớp ngụy trang.

 

“Khác với tưởng tượng của anh.”

 

Anh mở lời trước, ánh mắt sáng lạ thường.

 

Tôi đâu có biệt thự hàng trăm triệu, căn nhà chật chội chưa đầy 100 mét vuông, nằm ở vị trí khá hẻo lánh này chính là nhà tôi.

 

Thấy tôi không đáp lời, anh tiếp tục: “Anh xin lỗi.”

 

Cái gì thế?

 

Tôi nghi ngờ nhìn Ngô Triệt, không hiểu anh xin lỗi vì điều gì.

 

“Anh đã điều tra rồi, người khởi xướng vụ tấn công mạng nhắm vào em là fan của anh.”

 

Ngô Triệt có vẻ hơi lúng túng, khi nói đến hai từ “fan” thì có vẻ khó nói.

 

Hình ảnh một cô gái đội mũ lưỡi trai thoáng hiện lên trong đầu tôi.

 

Hóa ra là fan cuồng.

 

Tôi nhún vai tỏ vẻ bất lực.

 

“Em yên tâm, chuyện này anh nhất định sẽ giải quyết.”

 

Ngô Triệt nói chắc nịch, giọng nói ẩn chứa sự mạnh mẽ không thể chối cãi.

 

Một cảm xúc khó tả lan tỏa trong không khí, tôi tiến lại gần anh, cho đến khi anhấy  áp sát vào tường mới dừng lại.

 

“Anh thích ăn lẩu không?”

 

Ngô Triệt sững sờ một chút, rồi hiểu ra ý tôi, ngay sau đó bật cười: “Không thích.”

 

Quả nhiên, tôi lo lắng quá rồi.

 

Tôi tránh ánh mắt Ngô Triệt, lùi lại một bước.

 

“Anh thích em.”

 

Cái gì cơ?

 

Tôi nghe nhầm sao?

 

Tôi ngẩng đầu lên, chỉ cần một cái nhìn, tôi đã tin lời anh nói.

 

Đôi mắt ấy, dịu dàng như nước, tràn đầy tình cảm.

 

Ánh mắt long lanh ấy cuốn hút tôi hoàn toàn.

 

Không chút do dự, tôi đẩy anh vào tường, hôn anh ngay lúc đó.

 

Tôi cảm nhận rõ ràng cơ thể Ngô Triệt cứng lại, nhưng chưa kịp vui mừng thì anh đã ôm eo tôi, đảo ngược tình thế.

 

Loading...