Cậu Chủ Sẽ Cười Sau 30 Ngày - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-12 15:38:08
Lượt xem: 155
Ngày 5
Cậu chủ đã không cười suốt mười năm nay.
Và tôi là quản gia của cậu ấy.
Trước đây tôi đã nói, cậu chủ ngoài việc không cười trong mười năm, còn mắc chứng bệnh sạch sẽ nghiêm trọng đến mức đáng sợ.
Ví dụ như cậu chủ tuyệt đối không thể soi gương, bởi vì bề mặt gương là nơi dễ bám bụi nhất, dù chỉ nhìn thấy một chút bụi cũng đủ khiến cậu chủ khó chịu cả ngày, vì vậy tôi đã dọn hết gương trong nhà.
Cậu chủ cũng tuyệt đối không thể mặc quần áo màu trắng, bởi vì màu trắng rất dễ bẩn, chỉ cần dính một chút bẩn là cậu chủ sẽ không bao giờ mặc lại lần thứ hai, vì vậy tôi đã nhuộm xanh tất cả vải vóc trong nhà.
Ngoài ra, cậu chủ cũng tuyệt đối không thể nhìn thấy chất lỏng màu đỏ, bởi vì ông chủ đã nghiện ma túy từ sớm, một lần sử dụng quá liều, ông chủ đã chạy ra đường phát điên, khi đối mặt với cảnh sát, ông ta đã tiện tay bắt cóc cậu chủ lúc đó mới 5 tuổi làm con tin.
Lưỡi d.a.o sắc bén cứa vào cổ họng đứa con trai ruột của mình, bị chính bố ruột của mình bóp cổ, che chắn trước họng s.ú.n.g của cảnh sát, cậu chủ vừa chảy m.á.u vừa rơi lệ, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: "Bố ơi cứu con".
Nhưng bố của cậu ấy đã không cứu cậu ấy, bố của cậu ấy mới chính là người muốn g i ế t cậu ấy.
Cuối cùng, ông chủ bị cảnh sát b.ắ.n c h ế t ngay tại chỗ, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe lên người cậu bé, từ đó cậu chủ không bao giờ dám nhìn thấy chất lỏng màu đỏ nữa, vì vậy...
Vì vậy, tôi không thể làm gì được.
Tôi thật sự là một quản gia bất tài.
Ngày 6
Tôi là quản gia.
Cậu chủ của tôi đã không cười suốt mười năm nay.
"Cậu chủ."
Ngăn cản cậu chủ đang chơi xích đu một mình, tôi nghiêm túc nói: "Mặc dù tiếng cười của cậu nghe như ma quỷ gào thét, khiến người ta nghe một lần là giảm thọ mười năm, nhưng vì sức khỏe thể chất, tâm lý biến thái và thậm chí là tinh thần của cậu, tôi vẫn khuyên cậu nên cười nhiều hơn."
Cậu chủ: "..."
Cậu chủ: "Anh nói hay như vậy sao mười năm đèn sách không đông c h ế t anh đi?"
Ngày 7
Cậu chủ đã không cười suốt mười năm nay.
Và tôi là quản gia của cậu ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cau-chu-se-cuoi-sau-30-ngay/chuong-2.html.]
Cậu chủ lại gây chuyện ở trường.
Vì ăn nói xấc xược, cậu chủ đã chọc giận một băng nhóm nhỏ trong trường, giờ ra chơi, hai tên côn đồ đã chặn đường cậu chủ đi vệ sinh, bảo cậu ấy tan học đừng có chạy.
"Vậy nên, giao cho anh đấy, quản gia."
Cậu chủ vỗ vai tôi, vẻ mặt đầy tin tưởng, "Bọn chúng nhiều nhất cũng chỉ có hai người, anh giải quyết êm đẹp là được rồi, nhưng để phòng hờ, tôi còn có một kế hoạch dự phòng..."
Vừa nói cậu chủ vừa nhét vào tay tôi một tờ giấy được gấp gọn gàng, dặn dò: "Nhớ kỹ, không đến lúc nguy cấp thì đừng mở ra, một khi có nguy hiểm, hãy làm theo kế hoạch."
Vì vậy, sau giờ học, tôi đến địa điểm đã hẹn, nhìn đám côn đồ khoảng bảy, tám tên đang xắn tay áo, vẻ mặt nôn nóng muốn thử sức trước mặt, tôi im lặng cúi đầu mở tờ giấy ra.
Chỉ thấy trên tờ giấy viết:
【Tự làm tự chịu】
Tôi: "..."
Ngày 8
Tôi là quản gia.
Cậu chủ của tôi đã không cười suốt mười năm nay.
Hôm qua, tôi bị thương đầy mình trở về nhà, lập tức nhốt cậu chủ lại.
Và nói với cậu ấy rằng nếu cậu ấy còn nghịch ngợm như vậy, tôi sẽ không ngại để cậu ấy mười năm sau cũng không cười nổi.
Ngày 9
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Cậu chủ đã không cười suốt mười năm nay.
Và tôi là quản gia của cậu ấy.
"Đúng vậy, anh là quản gia, tôi mới là cậu chủ!"
Bị nhốt trong phòng tối một đêm, cậu chủ mới kịp phản ứng, cậu ấy nhảy dựng lên, dùng tay đập cửa ầm ầm, "Quản gia sao có thể nhốt cậu chủ chứ! Mở cửa! Thế này còn ra thể thống gì nữa?!"
Vừa dùng tạp dề lau tay, tôi vừa mở khóa kéo cửa, tiện tay đưa vào một đĩa salad hoa quả được cắm bằng nĩa nhỏ, "Bị nhốt và bị tôi đánh cho một trận, cậu chủ chọn cái nào?"
Cậu chủ: "..."
Cậu chủ nhận lấy đĩa salad hoa quả.
Cậu chủ: "Ai bảo anh mở cửa? Đóng cửa lại cho tôi! Tôi ra lệnh cho anh nhốt tôi thêm một tháng nữa!"