CẦU THANG KHÔNG TỒN TẠI - Chương 7 - END
Cập nhật lúc: 2024-08-15 20:38:19
Lượt xem: 64
Tôi cảm thấy ánh sáng quá chói mắt.
Hình như có ai đó đang cố gắng mở mắt tôi ra.
“Bác sĩ, bệnh nhân tỉnh rồi!”
Tôi nghe thấy giọng nói phấn khích của ai đó.
Xung quanh vang lên tiếng bước chân lộn xộn, rất nhiều người đang nói chuyện.
Nghe giống như những tiếng thì thầm tôi nghe được trong hành lang.
“Khương Đào!”
Ai đó đang gọi tôi.
“Khương Đào! Nghe thấy không?”
Giọng nói này rất quen thuộc.
Tôi cũng đã nghe thấy giọng nói này trong hành lang.
“Ca phẫu thuật rất thành công, Khương Đào, con rất kiên cường.”
Tôi cảm thấy cơ thể mình được nâng lên đặt lên cáng và đẩy ra ngoài.
Tôi ngửi thấy mùi nước khử trùng.
Đó cũng là mùi tôi ngửi thấy trong hành lang.
Nhiều người đẩy tôi vào phòng bệnh.
Tôi nhìn thấy những khuôn mặt trắng bệch vô hồn, là những khuôn mặt tôi đã thấy ẩn sau cánh cửa trong hành lang.
Nhưng lúc này, trong mắt họ lộ ra niềm vui chân thành.
“Khương Đào, đứa trẻ ngoan, ca phẫu thuật của con rất thành công.”
Giọng nói này rất quen thuộc.
Ông ấy đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt.
Tôi sững sờ nhìn ông ấy.
Là người đàn ông trong thang máy.
Ngay khoảnh khắc đó, vô số ký ức ùa về trong đầu tôi.
Tôi bất ngờ nắm lấy tay bác sĩ, khàn giọng hỏi: “Anh trai con đâu?”
“Anh trai của con vẫn đang trong ca phẫu thuật.”
Tôi không thể kiềm chế được khóc nức nở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cau-thang-khong-ton-tai/chuong-7-end.html.]
Tôi biết, có lẽ anh trai sẽ không qua khỏi.
Tất cả những gì tôi đã quên, giờ tôi đã nhớ lại.
Anh trai tôi vốn không mất tích.
Một tuần trước, bố tôi trở về nhà trong tình trạng say rư..ợu. Ông ấy cứ lầm bầm nói đã thua bao nhiêu tiền.
Tôi vốn không muốn gây chuyện với ông ấy, nhưng tôi cần năm mươi đồng tiền học phí.
Tôi do dự rồi đến trước mặt bố, cầu xin ông ấy cho tôi năm mươi đồng.
Bố nhìn tôi chằm chằm, thở hổn hển, trong mắt lóe lên ánh sáng hung dữ khiến tôi sợ hãi.
Cây gậy liên tục đ..ánh vào người tôi, hết lần này đến lần khác.
Tôi đa.u đớ.n lăn lộn, van xin ông ấy tha cho tôi.
Nhưng ông ấy không dừng lại, trong mắt ông ấy lóe lên sự hưng phấn đỏ tươi.
Cửa mở ra. Tôi như nắm bắt được một tia hy vọng nhìn về phía cửa. Nhưng tia sáng này nhanh chóng tắt ngấm.
Đứng ở cửa là mẹ tôi. Bà ấy như không nhìn thấy m:/áu trên sàn, không nghe thấy tiếng khóc than của tôi, thản nhiên nói: "Đừng đánh ch..ết, chú ý chút."
Nhưng bố tôi không hề giảm bớt lực đánh. Ông ấy uống r-ượu, thua tiền, cần một chỗ để xả giận.
Và tôi chính là nơi để ông ấy xả giận. Cuối cùng, tôi đợi được anh trai trở về sau giờ học.
Anh trai chỉ hơn tôi hai tuổi nhưng đã lớn như một thanh niên.
Anh ấy nhìn thấy tôi sắp tắ’t th..ở, như phát điên lao vào bố. Họ nhanh chóng đ..ánh nhau, nhưng sức của anh vẫn không thể thắng được bố, anh nhanh chóng ngã xuống trong vũng m..áu.
Trước khi mất ý thức, tôi nhìn thấy cảnh sát.
Sau đó, tôi và anh trai được đặt lên cáng.
"Khương Đào, ca phẫu thuật của anh trai con rất thành công. Các em đều rất may mắn." Bác sĩ mỉm cười nói với tôi.
Tôi không thể kìm nén được nữa, bật khóc nức nở.
Tôi không biết làm sao anh trai có thể thoát ra được. Rõ ràng anh ấy đã dốc hết sức ngăn mẹ lại để tôi có thể thoát.
Cơ thể chúng tôi hồi phục rất nhanh. Vào buổi chiều ba ngày sau, tôi và anh trai đi dạo trong bệnh viện.
Còn ba ngày nữa, chúng tôi sẽ được xuất viện.
Anh trai nắm lấy tay tôi. "Anh, rốt cuộc anh đã thoát ra thế nào?" tôi tò mò hỏi.
"Là Tiểu Mướp."
"Tiểu Mướp giữ mẹ lại, vào giây phút cuối cùng trước khi cầu thang biến mất, anh đã theo em lên cầu thang."
Nghe câu trả lời này, lòng tôi chợt dâng lên nỗi xót xa. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng mèo kêu. Một con mèo màu mướp đi đến bên tôi và anh trai, âu yếm nhảy lên đùi chúng tôi.
Trà Sữa Tiên Sinh
HẾT