CẨU VÀ KỸ - Chương 7 - End
Cập nhật lúc: 2024-08-26 08:48:59
Lượt xem: 297
16.
Nhưng ta sẽ không để Thẩm Ngữ Khanh c.h.ế.t không minh bạch như thế.
Ta am hiểu tiên dược, không chỉ có một viên giải độc hoàn trong tay.
Khi thân thể của Thẩm Ngữ Khanh bị đem đến phá miếu ngoài thành thì ta cứu nàng ta tỉnh lại.
Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ là muốn chọc tức nàng ta một chút rồi mới để nàng ta ch.ê.t.
Ta nói cho nàng ta, là ta tiết lộ vụ khuyển hí cho thái tử, là ta nói với thái tử, nàng ta và Lâm Trường Chỉ yêu nhau thật lòng.
Cũng là ta, tự tay đem dân chúng trong khuyển hí cứu ra ngoài, xử lý tất cả vết tích, để lời khai của nàng ta có điểm nghi vấn.
Đương nhiên, cũng một tay ta đem y phục của thái tử cho đám chó dữ đó ngửi, để chúng nó nhớ mục tiêu công kích từ lâu.
Bởi vậy, thái tử vừa xuất hiện, chúng nó sẽ dốc hết sức ùa lên tấn công.
Còn ta, ta cũng cố ý phạm sai lầm, bị xỏa khỏi gia phả, đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm.
Tội mưu hại thái tử, ta sẽ không bị liên lụy.
“Tất cả mọi chuyện, đều nhờ ơn các người ban tặng đấy.”
Thấy ta ngoài cười nhưng trong không cười, trong mắt nàng ta chất chứa phẫn nộ, nhưng không phát ra được tiếng nào. Ta lại nhìn bụng dưới của nàng ta. Nàng ta đã lưu sản, thân thể cực kỳ suy yếu.
“A, đúng rồi, đứa trẻ này cũng do ta sắp xếp. Đám tình nhân của ngươi muốn hại ta, ta để ngươi thay thế ta.”
“Là Li Nhi nói cho ngươi tối đó thái tử sẽ xuất hiện ở đâu, khi nào đúng không?”
“Thật xin lỗi, đó cũng là ta cố ý để Bích Liễu đệ lộ phong thanh.”
Nghe từng lời như đao cắt của ta, sắc mặt nàng ta ngày càng trắng, ánh mắt ngày càng dữ tợn.
Ta nhớ lại mùa đông rét buốt ở kiếp trước, khi ta bị tra tấn c.h.ế.t đi sống lại ở quân doanh, bỗng có người nói chuẩn thái tử phi tới.
Nàng ta mặc y phục xa hoa bước về phía ta, cũng mang cái vẻ ngoài cười nhưng trong không cười ấy:
“Muội muội, ngươi không ngờ phải không? Chúng ta sẽ gặp nhau ở chỗ này.”
“Ngươi đừng nhìn ta như vậy, người ngươi nên hận không phải ta mà là ca ca và thái tử của ngươi.”
“Là bọn họ tỉ mỉ an bài hết thảy, mà ta, chỉ biết sơ qua thôi.”
“Con người ta, lúc nào cũng hay mềm lòng. Chẳng qua, làm kỹ nữ thấy sao, có tốt không?”
Trong khi ta nhớ lại, Thẩm Ngữ Khanh của kiếp này cũng ôm hận mà ch.ê.c.
Lần này, ta không cho nàng ta thuốc giải nữa.
Dù sao, ta chỉ có thuốc giải độc, khôn có thuốc giải tâm bệnh.
17.
Thải tử cũng không thể sống qua mùa đông này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cau-va-ky/chuong-7-end.html.]
Sau khi bị thương, thái y đã chuyên tâm trị liệu, kê rất nhiều phương thuốc cho y.
Nhưng dùng xong, thân thể của y vẫn ngày một lụn bại.
Đến lúc này, y mới phát giác, trong thuốc bị động tay chân.
Y không biết, thị vệ của y đã sớm bẩm báo hoàng thượng, nói y có một đội quân riêng không biết ý đồ để làm gì.
Việc này ắt đã chạm vào nghịch lân của hoàng đế.
Dưới ý bảo của các phi tần khác, thái y kê hết đơn thuốc độc này tới phương thuốc độc khác.
Thừa dịp y bị bệnh, lấy mạng y.
Cuối năm, thái tử ch/ê/t vì thương hàn, năm y hai mươi tuổi.
Ta sớm đã nói, loại người ngu xuẩn nghe gì tin nấy như y, sớm muộn gì cũng bị những người kế vị khác chơi chê.t.
18.
Lúc ta nghe được tin thái tử ch/ê/t bệnh thì ta đang ở một ngôi miếu đổ nát.
Trước mặt là một nam nhân khóe môi thâm đen đang nằm. Trên cổ hắn còn có một vết thương nhỏ đã kết vảy.
“Uống đi, nốt bát này là độc trên cây trâm sẽ giải hết.”
Ta nhẹ nhàng đưa bát tới bên miệng, thổi thổi, rồi đút cho hắn từng thìa một.
Trong mắt Lâm Trường Chỉ lóe lên một tia cảm kích: “Không ngờ, người tốt với ta nhất lại là muội. Là ta lỗ mãng, ta tạ tội với muội.”
Tạ tội? Kể cũng không cần.
Hai kiếp, ngươi hại ta sâu nhất, đó không phải là chuyện mà một câu xin lỗi có thể giải quyết được.
Ta dốc lòn dưỡng thương cho hắn, nuôi hắn long tinh hổ mãnh, nhưng tứ chi lại vô lực.
Sau đó ta sẽ đưa hắn đi làm nam kỹ.
Thứ nam kỹ chuyên để nam nhân phát tiết.
Đám nhân sĩ ở biên tái thích nhất là loại như hăn. Ta chúc hắn thân thể kiện khang, sống lâu trăm tuổi.
Còn ta, kiếp sống gian khổ của ta đã kết thúc.
Phong ba qua đi, ta sửa tên đổi họ, thị vệ cũng từ chức rời cung, kiếp này, rốt cuộc cũng có thể tiêu d.a.o tự tại.
Chúng ta thu xếp một ngôi nhà nhỏ cạnh Thái Hồ, hằng ngày trồng rau nuôi gà.
Bích Liễu vẫn theo ta, nhưng ta đã sớm coi nàng là muội muội.
Nàng và lang quân ở ngay sát vách nhà ta.
Cần gì hoàng quyền phú quý, có lúc, ở cùng những người lương thiện, bình dị nhưng tiêu dao, đã là niềm hạnh phúc lớn nhất đời rồi.
(Hết)