Cây Trúc Đào - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-10 12:40:37
Lượt xem: 84
Bất ngờ bị người phụ nữ của mình đối xử như vậy, Hà Tư Thần có chút hứng thú mới lạ, cơ thể dần thả lỏng, anh cười nhạt nhìn cô: "… Em có biết không đấy?"
Vương Lộ Lộ kiêu ngạo nói: "Không thử thì sao biết em có biết hay không?"
Cạch —
Cánh cửa phòng bất ngờ bị mở ra, viên lính bảo vệ bên ngoài thấy cảnh tượng trong phòng, sững sờ trố mắt: "Hà, Hà tiên sinh…"
Viên lính bảo vệ vội vàng đóng cửa lại!
Hà Tư Thần nghe thấy viên lính bảo vệ ngoài kia đang trách mắng đồng nghiệp: "Tôi đã nói rồi, không thể nào ở đây! Đắc tội với ông chủ lớn thế này, tôi sẽ bị các cậu hại c.h.ế.t mất!"
"Ôi dào, đừng ồn nữa, đi tìm chỗ khác đi…"
Tiếng nói dần xa.
"Này~" Vương Lộ Lộ ôm lấy mặt anh, chu môi cằn nhằn, "Anh tập trung chút nào…"
Hà Tư Thần cử động cổ tay, cô ấy buộc rất khéo, nhất thời không thể tháo ra được.
Vương Lộ Lộ thấy anh "phục tùng" dưới thân mình, nở nụ cười đắc ý, sau đó nhẹ nhàng nâng người lên một chút, tự tay cầm lấy nơi đó của anh, từ từ ngồi xuống…
"Lộ Lộ…" Ánh mắt Hà Tư Thần tối sầm lại.
Anh nghi ngờ cô ấy đã say, hoặc có lẽ là đã điên rồi mới dám lớn gan lớn mật mà làm như vậy… Nhưng, cảm giác vẫn là chân thực nhất, những chuyển động sâu cạn dần nhanh chóng khiến Hà Tư Thần ném mọi nghi ngờ sang một bên.
Nhịp điệu… dần bị người khác điều khiển. Cô như không còn đủ sức, hoặc bị nhịp đập mãnh liệt dưới thân kích thích đến mức không thể quỳ vững, chỉ có thể cố gắng dùng cánh tay chống đỡ, mới không để cơ thể đổ gục xuống.
Tư thế này khiến Hà Tư Thần cũng trở nên điên cuồng, anh vừa mạnh mẽ thúc đẩy, vừa chăm chú nhìn cô ấy, khuôn mặt yêu kiều, làn da trắng nõn, vòng eo thon gọn… và nơi hai người giao thoa, không che đậy, trần trụi, phóng khoáng và nở rộ.
Anh thật sự muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Vương Lộ Lộ không chịu nổi nữa, nằm rạp lên n.g.ự.c anh, thở dốc nhẹ nhàng nói: "Này, em nói cho anh một bí mật…"
"Thực ra, em là con gái của anh…"
Hà Tư Thần sững sờ, nghi ngờ rằng mình nghe nhầm.
Vương Lộ Lộ cười: "Mười sáu năm trước… ở Lệ Thành, sau khi anh có một đêm vui vẻ với cô gái mại dâm đó liền ra nước ngoài, nhưng không ngờ cô gái ấy lại có thai. Dù đã dùng thuốc nhưng cuối cùng đứa trẻ vẫn không bị bỏ đi. Cô ta nghĩ rằng đứa trẻ là con nhà họ Hà, muốn tìm nhà họ Hà đòi ít tiền, cũng coi như là bồi thường, kết quả lại bị đuổi đi, cuối cùng không còn đường lui, cô ta quay về quê nhà, vô tình quen biết với Vương Phú Nhân lúc đó chưa phát đạt, sau đó kết hôn với ông ta. Nhưng Vương Phú Nhân cũng không phải loại người tốt lành gì, kiếm được chút tiền thì bỏ rơi cô ta…"
Cô nhẹ nhàng cười, chống tay lên n.g.ự.c anh ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt anh, từng từ từng chữ hỏi: "Làm chuyện ấy với con gái của mình… anh có thấy thoải mái không?"
Lồng n.g.ự.c Hà Tư Thần đột ngột căng phồng, cả cơ thể anh đột nhiên cứng đờ! Đầu óc trở nên trống rỗng!
"Ơ? Sao lại mềm xèo rồi…" Cô bĩu môi, không hài lòng lắm mà lăn xuống giường, "Đúng là vô dụng."
Cô ấy nhặt quần áo ở mép giường, từ tốn mặc vào, trước khi rời đi còn liếc nhìn Hà Tư Thần đang nằm trên giường —
"Hà Tư Thần, tôi muốn cả đời này anh luôn nhớ rằng, anh đã làm chuyện đó với con gái của mình. Anh còn dạy cô ta khiêu vũ, xem kịch cùng cô ta, còn đếm sao với cô ta… Anh không chỉ là một con thú, mà còn là một kẻ vô cùng ngu ngốc!"
…
Hà Tư Thần hồn bay phách lạc rời khỏi công quán của Đốc quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cay-truc-dao/chuong-6.html.]
Bên trong công quán đã hỗn loạn từ lâu, không thể giấu được tin tức, nói rằng Đốc quân đã mất tích, tham mưu của Đốc quân chỉ đành tiễn khách ra ngoài, sau đó cẩn thận tìm kiếm.
Hà Tư Thần trở về nơi ở của mình, cả người vẫn còn ngơ ngác, anh không dám tin vào lời của Vương Lộ Lộ nói, muốn đến nhà họ Vương chất vấn, nhưng lại không dám làm vậy.
Anh không dám đối mặt…
Nếu cô ấy thực sự là con gái của anh, nếu cô ấy thực sự là… Những ký ức trước đây hiện lên trong đầu, những cảnh yêu đương và những lời tình tứ, tất cả đều trở thành nỗi đau lớn nhất! Là sự sỉ nhục lớn nhất!
Hà Tư Thần ngồi xuống ghế sô pha, hai tay ôm đầu, cúi gằm xuống…
Người hầu thấy chủ nhân có biểu hiện lạ lùng, không dám quấy rầy, Hà Tư Thần cứ ngồi thừ ra ở phòng khách, khi tỉnh lại, mới phát hiện đã là sáng ngày hôm sau…
Ngồi quá lâu, tay chân anh cứng đờ và lạnh cóng, anh khẽ cử động, vừa đứng dậy, đầu óc đã quay cuồng.
Anh đi đến bên điện thoại, cầm ống nghe lên, chật vật bấm một số điện thoại —
"Giúp tôi điều tra một người, Lệ Thành… ngôi nhà mái đỏ ở đường Hương Diệp, 16 năm trước, có một cô gái m.ạ.i d.â.m từng sống ở đó… Đúng, không nhớ tên, tên thường gọi có thể là Kiều Kiều, cũng có thể là Dao Dao, từng quen biết Hà Thế Phong… Điều tra xem cô ta giờ ra sao, điều tra xem cô ta… có con không."
Một cuộc điện thoại kết thúc, lưng anh đã ướt đẫm, trán cũng ướt đẫm, toàn là mồ hôi lạnh.
Anh mệt mỏi ngồi xuống chờ kết quả, giống như đang chờ đợi sự phán xét.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Hà Tư Thần vẫn ngồi ở phòng khách đợi điện thoại, suốt đêm không ngủ, không uống một giọt nước, không rõ là vô tâm không để ý hay là có ý tự hành hạ mình.
Lại đợi đến chiều.
Tiếng chuông điện thoại đổ trong nhà vang lên, chói tai như tiếng gọi tử thần của anh.
Anh đờ đẫn nhìn điện thoại, hồi lâu không động đậy.
Người hầu trong nhà ngập ngừng hỏi: "Thưa ngài, ngài không nghe điện thoại sao…"
Hà Tư Thần như bừng tỉnh.
Anh đứng dậy, cầm ống nghe, đưa lên tai —
"… Đã điều tra ra rồi ạ, 16 năm trước, trong số những phụ nữ có quan hệ gần gũi với Hà Thế Phong có một người tên thường gọi là Kiều Nhi, tên thật là Lý Kiều, nhưng đã hoàn lương rồi, cô ấy đã lấy chồng, sinh một đứa con gái tên là Lộ Lộ… Alo? Hà tiên sinh? Hà tiên sinh có nghe không?... Alo?..."
…
Trời đất quay cuồng.
Hà Tư Thần ôm đầu, chỉ cảm thấy nghẹn trong cổ họng, hai mắt tối sầm, không thể nói nên lời.
Đêm đó, anh bị bệnh, sốt cao.
Bệnh kéo dài, kéo dài suốt hai tháng.
Trong hai tháng đó, ở Ngô Thành xảy ra nhiều chuyện.
Điều khiến người ta bàn tán nhiều nhất là việc tìm thấy Đốc quân Triệu mất tích, xác ông ta bị giấu trong hòm giường, bốc mùi hôi thối, khiến đám người hầu mới phát hiện ra.
Đốc quân Triệu vừa chết, liền xuất hiện Đốc quân Lý và Đốc quân Dương, các thế lực xung đột nhau, cuối cùng lại có một Đốc quân mới tiếp quản Ngô Thành.