CHA QUÝ NHỜ CON - 11
Cập nhật lúc: 2024-10-11 18:17:15
Lượt xem: 1,197
Ta biết mình đã bệnh, đại phu đã khám, thuốc cũng đã uống, nhưng không khỏi.
Ta không ngủ được, cũng chẳng ăn được cơm, bọn trẻ khóc vì đói, ta thấy ồn ào, liền gửi hết cho mẹ chồng chăm.
Ta nói với Tống Vô Vọng rằng ta muốn ra ngoài dạo chơi.
Tống Vô Vọng nói gì ấy nhỉ? Chàng bảo: "Nàng có thể chờ thêm một thời gian nữa không? Nửa năm sau ta sẽ đưa nàng về Đài Thành."
Nhưng ta không chờ đến nửa năm, khi Trường Lạc Quận chúa lại đến khiêu khích, ta không chỉ tát nàng, mà còn ấn nàng xuống hồ sen.
Nếu không có Tống Vô Vọng đến kịp, Trường Lạc Quận chúa chắc chắn đã chết.
Lần đó, Tống Vô Vọng không bảo vệ được ta, ta bị ép quỳ ngoài điện Càn Khôn, chịu sáu mươi gậy, Tống Vô Vọng đã chịu thay ta một nửa.
Tống Vô Vọng ôm ta về nhà, ta yếu ớt dựa vào lòng chàng: "Tống Vô Vọng, ta muốn về Đài Thành, ta không thích bất cứ điều gì ở kinh thành."
Có lẽ ta đã ngủ rất lâu, vì khi tỉnh lại, ta đã ở Đài Thành.
Ta không còn nhớ kinh thành, không nhớ Tống Vô Vọng, cũng không nhớ hai đứa con của ta.
Ta chỉ biết rằng ta là con gái của Cố Ung, lớn lên trong quân doanh, theo phụ thân và Thái Tướng quân đánh giặc Bắc Mạc, bảo vệ biên cương.
Người ở đây kính trọng ta, trong mắt họ, ta là chỗ dựa, là Tiểu Cố tướng quân không gì không làm được.
14
"Trường Anh." Tống Vô Vọng mở mắt, nhìn thấy nước mắt nơi khóe mắt ta, chàng hơi hoảng loạn, "Nàng đừng khóc, ta không sao."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta không nói gì, vẫn tiếp tục khóc.
"Trường Anh, nàng nhớ ra rồi sao?" Tống Vô Vọng lo lắng, chàng cố gắng nắm lấy tay ta, nhưng không làm được, "Trường Anh, nàng... đừng giận ta nữa, có được không?"
"Thái tử đã lên ngôi, triều đình đã ổn định rồi."
Tống Vô Vọng nói: "Trường Lạc Quận chúa... đã chết."
"Xin lỗi." Tống Vô Vọng nghẹn ngào, "Ta không nên đưa nàng về nhà, nàng không đáng bị giam trong bốn bức tường ấy."
Ta không trách chàng, ngày ấy ta đã tự nguyện theo chàng về.
Chỉ là, ta đã đánh giá quá cao khả năng của mình.
Ta tưởng rằng mình có thể thích nghi, nhưng cuối cùng ta đã thất bại, gây ra nhiều rắc rối cho chàng, khiến các con chịu khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cha-quy-nho-con/11.html.]
"Người cần nói xin lỗi là ta."
Tống Vô Vọng nắm lấy tay ta, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không thể vượt qua cơn mê.
Chàng ngủ một giấc dài, suốt nửa tháng, đại phu đã nói nhiều lần rằng chàng có thể không qua khỏi. Người nhà chàng cũng đã đến, ta gặp được nội tổ mẫu và cô cô mà bọn trẻ hay nhắc đến.
"Tẩu tẩu!" Tống Yên từ xa khập khiễng chạy tới ôm lấy ta, vừa khóc vừa nói, "Chúng ta đều biết tẩu ở Đài Thành, nhưng ca ca không cho chúng ta đến tìm tẩu, sợ quấy rầy tẩu."
"Tẩu tẩu, muội nhớ tẩu lắm. Khi có người mắng muội là con bé què, không còn ai đứng ra đánh lại bọn họ."
"Trường Anh, là ta có lỗi với con." Mẹ chồng ta nói, "Lúc con sinh nở, nhà cửa rối ren, ta đã không thể chăm sóc con."
15
Khi Tống Vô Vọng tỉnh lại, mạ đã cao hơn một thước, mọi người bắt đầu bận rộn cấy lúa.
Khi thấy ta, ai cũng hỏi thăm tình hình của Tống Vô Vọng, rồi lại hỏi Tống Yên là ai.
"Cô bé trông thật xinh đẹp."
Từ khi sinh ra, chân Tống Yên đã không đều, nàng bị người ta chê cười suốt mười mấy năm, đây là lần đầu tiên có người nhìn thấy chân nàng mà chỉ khen nàng xinh đẹp.
"Giờ muội đã hiểu tại sao tẩu thích Đài Thành rồi." Tống Yên nói, "Muội cũng thích nơi này, tẩu ơi, sau này muội ở đây với tẩu được không?"
Ta mỉm cười: "Nếu muội không về, cha mẹ muội sẽ không đồng ý đâu."
"Không đâu, nếu cha mẹ muội không bị ràng buộc, họ cũng muốn đến đây." Tống Yên thở dài, "Đôi khi, tước vị không phải là thứ tốt, nó giữ người ta ở một nơi, cả đời chỉ có một con đường."
Tống Vô Vọng sau này phải kế thừa tước vị, chàng còn là tâm phúc của Thánh thượng, có công phò tá hoàng đế.
Đường đời của chàng, dù thế nào cũng không thể ở Đài Thành được.
"Tướng quân, Tống công tử tỉnh rồi!" Vương Nghị từ xa vẫy tay gọi, những người làm việc trên ruộng đều đứng thẳng dậy, chúc mừng ta.
"Chúc mừng, chúc mừng." Ta dẫn Tống Yên nhanh chóng quay về.
Tống Vô Vọng ôm hai đứa trẻ ngồi bên mép giường, ba gương mặt giống nhau đến lạ, cười tươi nhìn ta.
"Mẫu thân!"
Hai đứa trẻ chạy về phía ta.
"Phu nhân!" Tống Vô Vọng cũng muốn chạy lại, nhưng chàng không đi nổi.