CHA QUÝ NHỜ CON - 6
Cập nhật lúc: 2024-10-11 18:14:50
Lượt xem: 1,122
Tống Vô Vọng cười đắc ý: "Nàng thích ăn, sau này ta sẽ nướng cho nàng ăn thường xuyên."
Ta liếc chàng: "Không thể đổi sang thịt bò hay thịt gà sao?"
"Được, được, phu nhân muốn ăn gì ta sẽ nướng cái đó."
"Tống tiên sinh," Cô gái họ Thái chạy tới, thấy ta, cô ấy hơi sững sờ: "Cố tướng quân."
Ta khẽ gật đầu.
"Ta muốn hỏi Tống tiên sinh một chút chuyện." Cô ấy ngượng ngùng, mặt hơi đỏ, ta nhìn Tống Vô Vọng, "Tiên sinh, ta vừa đọc sách có chỗ không hiểu, có thể..."
Tống Vô Vọng không hề nhúc nhích, vẻ mặt lạnh tanh: "Sau này chuyện đó cô cứ hỏi Từ Nhất Ninh, học vấn của hắn giỏi hơn ta."
Cô gái cắn môi, có chút ủy khuất rồi rời đi.
Ta nhướn mày, miếng thịt cừu này quả thật thơm ngon.
"Trường Anh, thịt cừu có đủ không, muốn thêm không?"
Ta nhíu mày, người này càng lúc càng được đà, dám gọi thẳng tên ta.
Nhưng mà, gọi tên vẫn hơn gọi là phu nhân nhỉ?
"Ta no rồi, chàng cứ ăn đi."
"Vậy để ta gói lại, tối nàng đói thì ăn thêm." Chàng nói.
Tống Vô Vọng là người rất đặc biệt, nhìn bề ngoài chàng hiền lành, từ lời nói đến hành động đều không hề có ý tấn công, cảm xúc cũng rất ổn định, chưa bao giờ thấy chàng nổi giận.
Như thể, trên đời này không có gì làm khó được chàng, chàng cũng có thể giải quyết mọi việc.
Khiến người ta có cảm giác rất đáng tin.
Chàng ở nhà ta mới một tháng, mà cha ta, Hạnh Nhi, thậm chí cả bà Hàn ở phòng bếp đều đã quen với sự hiện diện của chàng, đến nỗi khi có việc, họ còn bỏ qua ta, trực tiếp hỏi chàng.
07
Bọn trẻ mệt rồi, ta đưa chúng lên xe trước, đợi Tống Vô Vọng.
Chờ một lúc vẫn chưa thấy chàng ra, ta nghĩ chắc chàng còn bận nên quyết định quay lại xem có thể giúp gì được không.
Không ngờ vừa đến cổng thư viện, ta nghe thấy bên trong có tiếng người, một giọng nữ nói: "Ta nguyện ý làm thiếp, ta không bận tâm điều gì cả."
Là Thái tiểu thư, nàng đang nói chuyện với ai vậy?
Muốn làm thiếp sao, nếu tổ phụ nàng biết, chắc chắn sẽ đánh gãy chân nàng.
"Đủ rồi!" Giọng nam lạnh lùng đáp, "Cô muốn làm gì, không bận tâm điều gì, chẳng liên quan đến ta. Ta nói lần cuối, ta không thích cô, sau này, tránh xa ta ra."
Là Tống Vô Vọng, ta thực sự bất ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cha-quy-nho-con/6.html.]
Giọng điệu của chàng lạnh lùng, mang theo vẻ xa cách như cắt đứt mọi liên hệ, hoàn toàn khác xa với Tống Vô Vọng ôn hòa mà ta từng biết.
"Tống tiên sinh..." Thái Tiểu thư giọng nhỏ hẳn đi, có lẽ nàng đã bị dọa sợ.
"Và nữa, nếu chuyện tối nay đến tai phu nhân của ta, không chỉ cô, ngay cả tổ phụ của cô... ta cũng không tha."
"Đừng có bỏ những thứ linh tinh vào ngăn kéo của ta nữa." Tống Vô Vọng vứt chiếc móc quạt xuống đất, rồi quay người bỏ đi.
Thái Tiểu thư đứng c.h.ế.t lặng tại chỗ, như muốn khóc. Khi Tống Vô Vọng đã đi được bảy, tám bước, nàng mới đuổi theo:
"Ngài, ngài sao có thể tàn nhẫn như vậy, ta có gì thua kém Cố tướng quân, nàng ấy là một người thô lỗ, còn ta thì..."
Câu nói của Thái tiểu thư còn chưa dứt, Tống Vô Vọng đột nhiên ra tay, nắm chặt cổ nàng.
Thái tiểu thư lập tức trợn mắt, thậm chí quên cả thở. Không biết bao lâu trôi qua, khi ta còn đang lưỡng lự không biết có nên vào hay không, Tống Vô Vọng đã buông nàng ra, ném xuống đất:
"Cô không đáng so với một sợi tóc của nàng ấy, thật không biết tự lượng sức mình!"
Tống Vô Vọng lấy khăn lau tay, không hề ngoái đầu lại.
Thái tiểu thư ngất lịm.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta vội vàng quay lại xe ngựa, Tống Vô Vọng vừa vén rèm lên đã thấy ta, chàng liền mỉm cười: "Chờ lâu rồi nhỉ, vừa rồi gặp chút việc nhỏ nên ta bị trễ."
Ta nhớ lại vẻ mặt và giọng điệu của chàng khi nãy.
Rốt cuộc, con người này có bao nhiêu mặt, Tống Vô Vọng dịu dàng như gió xuân kia là thật, hay kẻ lạnh lùng, xa cách kia mới là bản chất?
08
Từ sau đêm đó, ta không gặp lại Thái Tiểu thư nữa.
Mấy ngày sau, Thái Tướng quân mới nói rằng nàng đã theo mẫu thân về thăm ngoại gia, có lẽ sẽ tìm một mối hôn sự ở đó.
Ta vốn định hỏi Tống Vô Vọng, nhưng vào mùa xuân gieo hạt, ta cũng bận rộn.
Đài Thành nằm ở biên giới tây bắc, đất rộng người thưa, chúng ta áp dụng phương thức "làm nông dân lúc nông nhàn, làm lính lúc có giặc", nên mỗi mùa xuân khi gieo hạt, mọi người đều rất bận.
Phụ thân ta hàng ngày đi ra đi vào lo chuyện mùa màng.
Ta dẫn bọn trẻ ra đồng, leo cây, săn thỏ, câu cá, ta chơi gì hồi nhỏ thì dắt bọn chúng chơi theo.
Chỉ sau vài ngày, hai đứa trẻ đã leo cây như hai con khỉ nhỏ, nhưng da dẻ cũng đen đi rõ rệt.
Khi ở ngoài ruộng, các thẩm nhìn thấy ta thì không sao, nhưng mỗi khi thấy Tống Vô Vọng ở bên cạnh, họ lại bắt đầu trêu chọc chúng ta.
Tống Vô Vọng lại thích đi theo ta, còn rất thích nghe các thẩm, các tỷ trêu đùa.
Lần nào chàng cũng cười toe toét, nhìn ta với vẻ ngại ngùng.
"Họ đang trêu chúng ta đấy, chàng thích thú vậy sao?"
"Họ nói chúng ta rất xứng đôi." Tống Vô Vọng cười, "Ta đâu chỉ thích, mà còn hưởng thụ nữa."