CHÀNG PHI CÔNG CỦA TÔI - 12
Cập nhật lúc: 2024-07-12 10:53:50
Lượt xem: 131
6
Sau khi tranh cãi đến nửa đêm, Sở Thiên không chịu thừa nhận người trong ảnh là mình.
Sau khi nốc ba bốn chai Tequila, không ai biết ai ngủ trước, dù sao sáng hôm sau cả hai chúng tôi đều thức dậy từ ghế sô pha rất lâu trước khi trở về phòng tắm rửa và đi làm.
Lý Mạc Sầu nhìn thấy vết dâu tây trên cổ không thể che giấu được của tôi, tôi cúi đầu đỏ mặt trốn chị ta cả ngày.
Tăng ca như thường lệ, Lý Mạc Sầu gõ bàn của tôi sau một giờ sáng, mỉm cười nói: "Tuổi trẻ làm việc phải chú ý sức khỏe, chỉ còn lại mình cô dùng điện, không tiết kiệm, về đi." Chị ta nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ: "Dỗ sói con cô cũng không được bỏ dở nửa chừng, cậu ta chờ cô bốn, năm tiếng đồng hồ, sau này sẽ tố cáo Công ty chúng ta ức h.i.ế.p nhân viên. Ngày mai cô về nhà tăng ca."
Khi tôi ở trong thang máy với Lý Mạc Sầu, tôi không thể không hỏi: "Chị Lý, chị có quen biết Sở Thiên không? "
Lý Mạc Sầu cười: "Tôi biết mẹ cậu ta rất rõ. Tôi là người đã trả học phí cho cậu ta. Đứa trẻ này mắc nợ tôi.”
Tôi hơi sững sờ nhìn Lý Mạc Sầu sải bước trên đôi giày cao gót lên chiếc xe địa hình cao lớn và lái đi, tôi đợi Sở Thiên lắc đèn pha rồi mới định thần lại và bước tới.
Tôi bức xúc vì dây an toàn bị kẹt: “Tôi cũng muốn mua một chiếc xe địa hình! Không phải chỉ là tốn xăng thôi sao?! Chỉ cần ngồi thoải mái là tôi không quan tâm đến việc tốn xăng! "
Sở Thiên có chút do dự nhìn vẻ mặt tôi: “Tôi còn chưa có chọc chị, tính khí của chị không phải đang nhắm vào tôi sao?"
Tôi khịt mũi với anh ta, trước khi tôi bắt đầu hỏi anh ta về Lý Mạc Sầu, chữ Lưu Nhu lại bắt đầu nhấp nháy trên điện thoại của Sở Thiên.
Tôi trợn mắt: “Này, em gái cậu luôn hẹn cậu đi chơi vào lúc hai giờ sáng, cậu có chắc là cô ta không bảo cậu mở cửa phòng không?”
Chưa nói xong thì chữ Vương Mân bắt đầu nhấp nháy trên điện thoại của tôi.
Sở Thiên cường điệu cười lạnh một tiếng: “Ha ha, bạn trai cũ của chị hai giờ sáng cũng rủ chị đi chơi, chị có chắc hắn... ”
Tôi liếc Sở Thiên một cái, Sở Thiên không nhịn được giật lấy di động của tôi: “Hắn muốn làm gì? Nửa đêm gọi điện thoại nhất định hắn bị bệnh rồi!!"
Tôi cầm điện thoại trong xe đánh nhau với anh ta: “Không phải Lưu Nhu nửa đêm tìm cậu sao! Tôi có lấy điện thoại của cậu không?! "
"Tôi không liên quan gì đến Lưu Nhu!" Sở Thiên tức giận trừng mắt với tôi: “Chúng ta đổi điện thoại đi! "
"Tại sao? Không đổi!"
"Chị chột dạ sao? Mễ Hoa, chị chột dạ sao?! "
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chang-phi-cong-cua-toi/12.html.]
"Ai chột dạ?! Cậu chột dạ thì có! "
"Vậy đưa điện thoại cho tôi! "
Tôi khịt mũi với anh ta và tức giận bắt máy: “Alo.”
Vương Mân dường như bị giọng điệu hung hăng của tôi làm cho sửng sốt, anh ta dừng lại một chút trước khi nói: "Mễ Hoa, tôi có hai vấn đề trong dự án cần bàn với em, vì tôi đang vội nên phải ngắt lời em. Bây giờ em có tiện đến Công ty chúng tôi không?"
Tôi liếc nhìn Sở Thiên đang tức đến nghiến răng nghiến lợi, vội vàng đồng ý: "Tiện, chờ tôi ở phòng họp, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến.”
Mi mắt Sở Thiên đỏ lên, lập tức cầm lấy di động của mình kết nối, lớn tiếng nói: "Alo?!”
Lưu Nhu ở đối diện rõ ràng bị tiếng hét của anh làm cho hoảng hốt trong giây lát, cô ta dừng lại giống như Vương Mân trước khi nói: "Bây giờ anh có tiện...”
Sở Thiên hét lên: “Bây giờ đến Phong Thành ngay, chúng ta hãy nói chuyện trực tiếp!"
Sở Thiên chọc mạnh vào điện thoại định cúp máy như trút giận, lườm tôi một cái rồi lái xe về phía Phong Thành.
Tôi bắt đầu nhận ra rằng buổi hẹn hò bốn người này không ổn: “Này, ý cậu là gì? Cậu...”
"Chị đi Phong Thành gặp Vương Mân, tại sao tôi không thể đi Phong Thành gặp Lưu Nhu?!”
"Tôi không phản đối việc cậu đi gặp Vương Mỹ, nhưng cậu...”
"Bức ảnh của tôi và Vương Mỹ là do bà ta tự tạo ra! Mễ Hoa, não chị có vấn đề à? Nếu tôi muốn tìm tiểu tam, tôi phải tìm người cỡ tuổi của Lưu Nhu, không phải sao? Chị xúc phạm nhân cách của tôi, chị cũng xúc phạm thẩm mỹ của tôi! Chị quá đáng! "
"Cho nên dựa theo thẩm mỹ của cậu mà nói, Lưu Nhu chính là người phụ nữ cậu muốn, không phải nói là không thích Lưu Nhu sao?!”
"Tôi... là của đại gia Mễ Hoa, Lưu Nhu là em gái tôi! "
"Em gái của cậu! Nhìn đường! Đèn đỏ!!"
Chúng tôi ầm ĩ suốt quãng đường đến Phong Thành, Vương Mân cầm thẻ cửa chờ đón tôi, Lưu Nhu cũng vừa xuống bước xuống chiếc xe hơi sang trọng. Bọn họ nhìn thấy đối phương đều có chút trợn tròn mắt, thấy tôi và Sở Thiên người nọ đóng sầm cửa xe mạnh hơn người kia, họ càng c.h.ế.t lặng.
Vừa nhìn thấy Vương Mân, Sở Thiên liền hoàn toàn mất đi vẻ đáng yêu của chú c--hó sữa thường ngày, cả người toát ra khí chất lạnh lùng, gặp phải khí chất u ám của Vương Mân, thật nghi ngờ rằng cả hai đều vừa mới được đào lên từ Bắc Cực.