CHÀNG TIÊN CÁ - 2
Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:23:05
Lượt xem: 79
Cứ như thế Ôn Trí ở lại Vô Vọng Hải, A Già cảm thấy hắn hình có rất nhiều, rất nhiều chuyện kể không bao giờ hết.
Mỗi buổi sáng, hắn kể một nửa câu chuyện, ra biển để săn mồi, chờ đợi cho đến buổi chiều để tiếp tục kể nửa câu chuyện còn lại. Một số câu chuyện dài hơn, hắn phải kể hai đến ba ngày.
Hàm răng và móng sắc nhọn của A Già có kích thước tương đương với con người khi không sử dụng. Nàng còn chưa trưởng thành, trông càng yếu đuối và đáng thương, Ôn Trí chưa từng thấy qua nanh vuốt sắc bén của nàng, cho rằng nàng yếu đuối nên nhận nhiệm vụ săn mồi.
Nàng rất vui vẻ. Mỗi ngày nghe Ôn Trí kể chuyện đã trở thành niềm vui lớn nhất của A Già, hiện tại nàng không đi tìm ốc biển, không kéo cỏ biển, ngay cả ngọc trai cũng không có tâm tư đào, một lòng đi theo Ôn Trí chơi đùa. A Già cảm thấy, những ngày như vậy còn có thể kéo dài thật lâu.
Nhưng ba tháng sau, Ôn Trí lại đột nhiên nói cho nàng biết mình muốn rời đi.
"Sao đột nhiên muốn rời đi?" A Già mở to hai mắt, ai cũng có thể nhìn thấy sự kinh ngạc và luyến tiếc của nàng: "Có phải là sau này cũng không thể nghe ngươi kể chuyện nữa hay không?"
"Thực xin lỗi.". Trong mắt Ôn Trí chứa đựng sự áy náy, nhưng vẫn kiên trì giữ quyết định của mình: "Nhưng ta phải rời đi."
A Già kéo ống tay áo hắn: "A Trí không đi được không? A Già còn muốn nghe ngươi kể chuyện."
"Có phải bởi vì ở Vô Vọng Hải chỉ có thể ăn cá không?"
Dáng vẻ ủ rũ của nàng đáng thương, khiến người ta nhìn không đành lòng. Lập tức nàng lại ngẩng đầu: "Ta có thể bơi xa hơn, tìm thức ăn ngon cho A Trí!"
"Không phải.." Ôn Trí giải thích: "Lâu ngày không về, sợ sư môn lo lắng, sư đệ sư muội còn đang chờ ta. A Già, ta nhất định phải đi."
"Được rồi.".
A Già buông thẳng đuôi cá, cúi đầu, mặt vùi trong mái tóc thật dài, Ôn Trí không thấy rõ biểu cảm của nàng, nhưng cũng biết nàng đang buồn. Hắn nhìn tiểu tiên cá, cuối cùng nhịn không được mở miệng: "A Già...... "
Dừng một chút, Ôn Trí tiếp tục nói: "Nếu ngươi muốn, có thể theo ta trở về sư môn."
A Già giật giật đuôi cá buông thẳng trước đó, thở vài hơi rồi mới ngẩng đầu, ánh mắt màu lam nhạt xinh đẹp đến mức không thể tin được: "Thật sao?"
Nàng có chút chần chờ: "Nhưng A Già cũng chưa từng ra khỏi Vô Vọng Hải."
"Không sao, ta sẽ chăm sóc ngươi."
Ôn Trí thả lỏng, nói với A Già kế hoạch của hắn: "Chúng ta có thể từ nhân gian trở về, ra khỏi Vô Vọng Hải chính là Nam Quảng, A Già chưa từng thấy qua phong cảnh bên ngoài, ta mang theo ngươi dạo chơi một vòng rồi mới trở về Côn Luân Khê, nhân gian có rất nhiều đồ ăn ngon, ngươi chắc chắn sẽ thích..."
"Chờ một chút… " A Già cắt ngang hắn: "Ngươi vừa mới nói, nhân gian có rất nhiều đồ ăn ngon?
“Đúng vậy." Ôn Trí buồn cười trả lời nàng: "Kẹo hồ lô, đông lê cao, hạt sen, canh chua mai...".
Hắn còn chưa nói xong, A Già lại một lần nữa ngắt lời hắn: "Được rồi đừng nói nữa… Ta đi!".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chang-tien-ca/2.html.]
......
A Già được Ôn Trí nhét vào trong túi khóa yêu. Nàng vốn không muốn, tức giận nói: "Người ta là người, cũng không phải yêu!"
Ghét bỏ nhìn thoáng qua cái túi khóa yêu kia, A Già quay đầu lại: "Xấu quá, ta không cần ở trong cái túi xấu xí như vậy."
Ghét bỏ nhìn thoáng qua cái túi khóa yêu kia, A Già quay đầu lại: "Xấu quá, ta không cần ở trong cái túi xấu xí như vậy."
Ôn Trí dở khóc dở cười, làm phép thay đổi kiểu dáng, nhiều lần cam đoan đây là một cái khóa yêu hoàn toàn mới, A Già mới chịu đi vào. Cuối cùng, nàng còn yêu cầu: "Ta muốn có nhiều đồ ăn ngon." Ôn Trí rất dễ nói chuyện, sảng khoái đáp ứng: "Đương nhiên có thể… Còn có rất nhiều thú vị!"
"Có thể sao?...A Trí ngươi thật tốt!" A Già reo lên, cũng không còn tức giận nữa, ngoan ngoãn đứng trong túi khóa yêu.
Ôn Trí cũng rất giữ lời hứa, mang theo A Già dạo chơi vui vẻ chơi hơn một tháng, rồi mới về sư môn. Nhưng hắn không trực tiếp đi vào, mà đưa A Già đến phía sau Côn Luân Khê, A Già được hắn thả ra khỏi túi khóa yêu, bơi vào hồ nước nhỏ.
Ôn Trí nhìn A Già, ánh mắt hắn phức tạp, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì, giơ tay làm một cái cấm chế, bảo đảm người khác không vào được, A Già cũng không ra được, hắn mới mở miệng: "A Già, ở chỗ này ngoan ngoãn chờ ta trở về, được không?"
A Già l.i.ế.m tượng đường nhỏ (kẹo đường hình người), ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Được."
Ôn Trí nhìn tượng đường trong tay A Già, hắn mua cho nàng ở chỗ bán kẹo đường dưới chân núi, lúc ấy nàng truyền âm thanh cho Ôn Trí, muốn một tượng đường giống hắn như đúc.
Trong lòng hắn đau nhói, nghĩ đến sự ỷ lại và tin tưởng của A Già đối với mình những ngày này, cũng như cách tiểu tiên cá đáng thương này làm nũng, đáy mắt Ôn Trí khẽ động, nhưng hắn dường như nhớ tới cái gì, cuối cùng cũng không quay đầu lại mà đi mất.
A Già ở trong hồ nước chờ hắn, cho đến khi ăn xong tượng đường nhỏ, Ôn Trí vẫn chưa trở về. Nàng gạt nước bằng tay, cực kỳ nhàm chán. Hồ bơi này quá nhỏ đến nỗi nàng cảm thấy xoay người không thoải mái.
Chờ lại chờ, A Già rốt cuộc cũng chờ đến lúc Ôn Trí trở về, chỉ là hắn còn mang theo một nữ tử mặc váy trắng, đầu tóc đơn giản.
A Già trong chớp mắt kinh ngạc mở miệng: "A Trí...".
Trong mắt Ôn Trí hiện lên thương tiếc, nhưng trong nháy mắt hắn lập thức tỉnh táo: "Thực xin lỗi, A Già. Hôm nay ta phải gi**ết ngươi."
Trong lời nói chứa đựng sự quả quyết và tàn nhẫn, không nhìn ra một chút ôn nhuận như ngọc của trước kia.
A Già căng thẳng thẳng đuôi, thất hồn lạc phách mở miệng: "Ngươi không phải nói... Đối với vảy của ta không có hứng thú sao?"
“Đúng..." Ôn Trí không phủ nhận, "Ta không cần vảy của ngươi."
Hắn nhìn về phía nữ tử váy trắng bên cạnh, tất cả tình yêu ẩn trong mắt hắn đều như muốn trào ra: "Ta muốn m**áu của ngươi, m**áu của tiên cá."
Vốn dĩ Ôn Trí đến Vô Vọng Hải cũng không phải đi vô tình ngang qua, mà hắn chính là đi tìm tiên cá, hắn cần m**áu của tiên cá, chế thành đèn lồng Phù Minh, để kéo dài mạng sống của nữ tử bên cạnh hắn.