CHÀNG TIÊN CÁ - 6
Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:24:54
Lượt xem: 50
Đợi đến khi Bạch Khanh Lăng bưng thức ăn trở về, nàng mới chui ra khỏi mặt nước, lắc lắc đầu, nước b.ắ.n tung tóe khắp nơi. Bạch Khanh Lăng nhìn, cảm thấy A Già vừa đáng yêu vừa ng**ốc nghếch, giống như một tiểu hài tử.
"A Già ngoan, có thể ăn cơm."
A Già vẫn rất nhiệt tình ăn uống, nhưng giữa các ngón tay đã có màng, trước đây nàng cũng theo Ôn Trí ăn đồ ăn không dùng đũa nên bây giờ cầm đũa không biết phải làm thế nào, ngây ngẩn cả người.
A Già vẫn rất nhiệt tình ăn uống, nhưng giữa các ngón tay đã có màng, trước đây nàng cũng theo Ôn Trí ăn đồ ăn không dùng đũa nên bây giờ cầm đũa không biết phải làm thế nào, ngây ngẩn cả người.
Dáng vẻ này trong mắt Bạch Khanh Lăng chính là Ôn Trí ngược đãi tiểu tiên cá, cho nên nàng mới ngay cả đũa cũng không biết dùng.
Quả nhiên, Côn Luân Khê không có thứ tốt! Bạch Khanh Lăng phẫn hận nghĩ, ngay cả tiểu tiên cá cũng nhẫn tâm để cho đói khát. Trong lúc nhất thời nàng càng có lỗi với A Già liền múc một muỗng thức ăn.
"Tỷ tỷ cho A Già ăn cơm."
A Già an tâm ngậm lấy thức ăn Bạch Khanh Lăng đút cho, cảm thấy có chút tự hào khi cùng nàng chơi đùa. Ai có thể chống lại vẻ đẹp của tiên cá mập? Nhất định là không có, Bạch Khanh Lăng tự nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Người đút người ăn, trải qua nhiều ngày, các nàng liền dần dần quen thuộc. A Già cũng không cảm thấy mình bị Bạch Khanh Lăng nuôi nhốt, nàng cho rằng, đây là đồ ăn do chủ nhân của mình cung cấp.
Cho nên, ngẫu nhiên nàng cũng sẽ đại phát từ bi, cho phép Bạch Khanh Lăng sờ sờ đầu mình, chạm vào vảy trên đuôi mình. Chỉ là như vậy, cũng đã khiến Bạch Khanh Lăng vui vẻ không tìm được đường ra.
A Già càng đắc ý hơn. Mỗi ngày khi Bạch Khanh Lăng rời đi, đều sẽ dặn dò đủ thứ, bảo A Già ngoan ngoãn trốn kỹ, có người gọi ngàn vạn lần cũng đừng trả lời. A Già nghe hoài cũng chán, cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì lớn.
Nhưng đồ ăn của Bạch Khanh Lăng giống như một câu chuyện ấm áp. À không, so với những câu chuyện của Ôn Trí còn quá đáng hơn.
Ở bên canh Ôn Trí thời gian quá ngắn, con ở bên Bạch Lăng Khanh đã hơn một năm rưỡi, A Già sắp trưởng thành, lớn lên một vòng, đồ ăn của Bạch Khanh Lăng cũng chưa bao giờ giống nhau,
Thỉnh thoảng, chính vì sự háu ăn của A Già mà Bạch Lăng Khanh luôn chiều chuộng A Già, cho A Già những gì A Già muốn. Cứ tiếp tục như vậy, A Già sợ là vĩnh viễn cũng không ăn được nàng.
A Già cực kỳ khổ não, sự nhẫn tâm thật sự là không dễ chịu, nhưng Bạch Khanh Lăng lại nấu cơm lại cực ngon, lại còn có thể tìm rất nhiều đồ chơi nhỏ, cùng A Già chơi đùa.
Nhưng không đợi A Già khổ não xong, Ôn Trí đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chang-tien-ca/6.html.]
Là buổi tối Ôn Trí tới tìm Bạch Khanh Lăng, lúc đó nàng đang gội đầu cho tiểu tiên cá nhà mình, A Già đang vui vẻ chơi đùa với con vịt gỗ có bong bóng keo trên trán.
Một năm không gặp, hắn trưởng thành hơn bao giờ hết. A Già lại không muốn ăn hắn nữa, ngửi hương vị trên người Bạch Khanh Lăng đã quen, lại ngửi được mùi vị của Ôn Trí, có chút khó chịu, muốn nôn.
A Già xoay người, trốn vào trong nước, bong bóng trên đầu tản ra bốn phía trên mặt nước, tiểu tiên cá màu trắng bạc không muốn nhìn thấy hắn.
Trong mắt Ôn Trí dâng lên cảm xúc phức tạp, nhưng hắn cực nhanh ổn định tâm tư: "Lăng Nhi."
"Bạch Khanh Lăng nhìn A Già giấu mình vào trong nước, lập tức nhớ tới chuyện Ôn Trí từng không cho nàng cơm ăn, hôm nay hắn lại không chào hỏi liền xông vào phòng trong của mình, thật sự là vô lễ đến cực điểm. Trong lòng nàng không vui, nhưng vẫn chưa mở miệng nói ra.
"Nhị sư huynh tới đây có việc gì?"\
"Nhị sư huynh tới đây có việc gì?"
Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, tinh tế và rụt rè.
Ôn Trí không nghĩ nhiều, nhìn Bạch Khanh Lăng vốn định mở miệng, lại nhớ tới còn có một người khác: "Tới gần đây nói chuyện."
“Không cần.” Bạch Khanh Lăng mỉm cười cự tuyệt: "Cũng không có cái gì A Già không thể nghe."
Tình huống mà Ôn Trí lo lắng nhất quả nhiên đã xảy ra. Hắn trầm giọng nói: "Lăng Nhi, muội có biết A Già sắp trưởng thành rồi không?"
"Muội biết." Bạch Khanh Lăng cầm một cái khăn tay, lau nước trên tay, không quan tâm hỏi: "Thì như thế nào?"
"Nên làm dầu thắp đèn lồng rồi."
Nghe được lời Ôn Trí nói, Bạch Khanh Lăng sửng sốt, nhớ tới lời nói vô nghĩa của mình về m**áu tiên cá mập dùng để làm dầu thắp đèn, chẳng qua là nàng thuận miệng nói mà thôi, ai ngờ Ôn Trí lại nhớ rõ.
Ôn Trí nhìn biểu cảm của Bạch Khanh Lăng, cho rằng nàng không nỡ, trong mắt hắn hiện lên ý định gi**ết tiên cá mập, nếu Bạch Khanh Lăng không đành lòng, thì hắn sẽ xuống tay.
"Lăng Nhi, huynh biết muội lương thiện. Nhưng muội đừng xem A Già như một con người, còn nữa, bệnh của muội cũng không kéo dài được."