CHÁU GÁI SỨT MÔI XINH ĐẸP - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-17 10:30:48
Lượt xem: 2,763
Vì phải chăm sóc Khương Linh, tôi chưa bao giờ được ăn một miếng cơm nóng hổi, lúc nào ở nhà cũng đầu bù tóc rối.
Còn thường bị Khương Linh nôn sữa vào người, không kịp thay quần áo chỉ có thể mặc quần áo dính đầy vết sữa đi ra ngoài.
Còn Phương Mộng Nhã nhàn nhã ngồi chơi điện thoại di động, uống canh gà, sau đó ở trong vòng bạn bè giữ vững hình tượng rạng rỡ tươi đẹp của bản thân.
Lần này, Phương Mộng Nhã cũng vẫn cố nhét Khương Linh đang nằm trong tã lót cho tôi.
Nói thật, tôi thật sự rất muốn ném Khương Linh xuống đất, giống lúc trước khi nó không có chút tình cảm nào đ.â.m tôi, cho nó cảm nhận sự khiếp sợ khi từ trên cao rơi xuống.
Hoặc là dùng tay che cái miệng xấu xí kia lại, để cho nó biết khó thở mà c.h.ế.t có bao nhiêu tuyệt vọng.
Lắc lắc cái đầu, xả ra nỗi buồn bực ở trong lòng, tôi cấu mạnh vào m.ô.n.g nó một cái.
Ngay lập tức Khương Linh oa oa khóc lớn ở trong lòng tôi, tiếng khóc chói tai vang lên làm người ta phiền chán.
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Tôi vội vàng đem củ khoai lang nóng bỏng tay này trả về.
“Chị dâu là mẹ nó, đứa bé với chị thân thiết hơn, em vừa bế thì nó đã khóc, hay là thôi đi.”
Phương Mộng Nhã không tin chuyện kiêng tà, tận dụng mọi cơ hội, chỉ cần nhìn thấy tôi nhàn rỗi, liền tìm cơ hội đưa Khương Linh cho tôi.
Đứa trẻ này đ.â.m sau lưng tôi, tôi cũng không đau lòng chút nào, xuống tay ngày càng mạnh hơn.
Cấu mạnh hơn, Khương Linh càng khóc thảm thiết hơn.
“Chị dâu, em tuổi rắn xung khắc với Thỏ Ngọc, cục cưng ở với em sẽ không thoải mái. Nhỡ em làm tổn hại đến vận may của Thỏ Ngọc vậy sẽ không tốt, về sau phú quý không phải sẽ không còn nữa sao?”
Khương Linh khóc đến mức bắt đầu ho khan, uy h.i.ế.p của tôi cuối cùng có hiệu quả, Phương Mộng Nhã không cho tôi bế nó nữa.
Cũng không biết một chút yêu thương của Phương Mộng Nhã kia là đau lòng đứa bé? Hay là đau lòng cái gọi là “Phước lành Thỏ Ngọc” đây?
Phương Mộng Nhã cuối cùng trở thành người không được ăn cơm nóng, cũng không có thời gian thiết lập vòng bạn bè.
Còn tôi học theo dáng vẻ trước kia của chị ta.
Tiện tay chụp mấy tấm ảnh quần áo trẻ con rồi đăng lên [Hôm nay lại giặt quần áo cho cháu gái, yêu thương thường cảm thấy áy náy, sau này cô nhất định phải mua thật nhiều quần áo đẹp cho cháu gái.]
Trên thực tế, tôi chỉ đảm nhiệm ném quần áo vào máy giặt thôi.
Lúc Phương Mộng Nhã phơi từng chiếc quần áo, tôi nhìn thấy vạt áo trước của chị ta toàn là vết sữa.
Nếu tôi nhớ không nhầm, đây là chiếc áo Phương Mộng Nhã thích nhất cũng đắt tiền nhất.
Hiện tại chị ta vô cùng tức giận nhưng không thể tìm đứa bé xả giận, quần áo của Khương Linh bị chị ta túm đến nhăn nhúm dúm dó.
Mẹ tôi bị đứa bé khóc lóc ồn ào làm cho khó chịu, bắt đầu tìm tôi bới móc:
“Mày xem mày đi, suốt ngày làm việc, kiếm nhiều tiền như vậy có tác dụng gì, còn không bằng mua quần áo cho Linh Linh. Đúng rồi, tao xem trên mạng nói, hiện tại có một loại tã lót, là công nghệ mới của nước ngoài. Rất đắt, anh trai mày làm việc không dễ dàng, mày mua một ít về đi.”
Tôi cười lạnh trong lòng.
[Mẹ cũng biết rất đắt. Hiện tại con còn chưa là nhân viên chính thức, tiền lương không cao, bản thân cũng sống eo hẹp, làm gì có thừa tiền mà mua tã lót công nghệ cao.]
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn như cũ vẽ ra một chiếc bánh lớn cho bọn họ.
“Mua chứ! Chờ con làm nhân viên chính thức rồi, cái gì cũng đều mua cho Linh Linh. Quần áo, giày dép, túi xách, nó muốn mua cái gì cũng được. Nó là bảo bối duy nhất của nhà chúng ta đó, sau này tất cả mọi thứ của con đều cho Linh Linh.”
Từ lúc Khương Linh được sinh ra, trong nhà đều rất yêu thương, thậm chí là cưng chiều nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chau-gai-sut-moi-xinh-dep/chuong-2.html.]
Nó từ nhỏ đã kén ăn, chỉ thích ăn thịt, một chút rau cũng không ăn.
Đời trước tôi cứng rắn ép buộc Khương Linh, sửa đổi cách ăn uống, kết hợp chay mặn đều ăn.
Lần này, tôi cũng lười quan tâm, tùy ý đi, thích ăn cái gì thì ăn cái đó.
Khương Linh cứ ăn đến rau là nôn hết ra ngoài, nôn ra khắp nơi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, oa oa khóc lớn.
Anh trai tôi đau lòng, cao giọng trách móc Phương Mộng Nhã.
“Con bé không muốn ăn rau thì em đừng đút nữa, đút thịt cho Linh Linh ăn thôi.”
Mẹ tôi ở một bên phụ họa.
“Ăn thịt tốt, ăn thịt có dinh dưỡng. Sau này Linh Linh lớn lên nhất định sẽ trắng nõn, là một cô gái xinh đẹp.”
Chị ta thật sự không muốn giặt quần bị nôn bẩn nữa, những thứ nôn dính trên vải, nhất định phải giặt bằng tay rất phiền phức.
Phương Mộng Nhã bực tức cãi nhau với anh trai:
“Không biết con gái anh ăn cơm rất phiền phức à, anh giỏi thì đi mà đút, suốt ngày chỉ biết nói miệng, chỉ biết gây thêm phiền toái.”
Phương Mộng Nhã không kiên nhẫn đút cơm cho đứa bé ăn, dứt khoát đẩy rau sang một bên, chỉ nghiền nát thịt vụn đút cho Khương Linh.
“Linh Linh của chúng ta là Thỏ Ngọc hạ phàm, ở trên trời ăn chay chán rồi. Không sao cả, đời này sẽ ăn thịt, ăn thịt có phúc.”
Tôi thờ ơ nhìn, chú ý tới, vết nứt dị dạng trên môi Khương Linh càng thêm khuếch đại.
Ăn cơm không khép được miệng, thịt vụn trộn lẫn với nước bọt rơi ra bên ngoài.
Phương Mộng Nhã vì để giữ dáng đã cho cai sữa từ sớm.
Nếu không chị ta đã phát hiện, Khương Linh bị sứt môi hở hàm ếch đã sớm ảnh hưởng đến hô hấp bình thường rồi.
03.
Tôi rất nhanh sẽ được chuyển thành nhân viên chính thức, được một trường trung học phổ thông ở nơi khác mời đi, cuối cùng tôi cũng được đi xa ngôi nhà đó thêm một chút.
Đang ngồi trong văn phòng sửa bài thi thì điện thoại rung lên hai tiếng là tin nhắn của anh trai tôi.
"Khương Tần, Linh Linh sắp lên trung học cơ sở rồi, trường ở đây không nhận con bé. Trường của bọn em không phải là có một trường trung học cơ sở trực thuộc sao, đưa Linh Linh vào đó đi."
Giọng điệu của anh ta nói giống như việc này là chuyện đương nhiên phải làm khiến tôi tức giận đến mức bật cười, không muốn trả lời anh ta.
Tôi chỉ là một giáo viên trung học bình thường, cũng không phải là hiệu trưởng, còn muốn tôi đưa người vào trường trung học cơ sở, tôi lấy đâu ra quyền lực lớn thế.
Sau khi tan làm, Phương Mộng Nhã cũng gọi điện đến.
"Tần Tần à, chị đã hỏi rồi. Trường trung học cơ sở trực thuộc của bọn em trình độ cũng bình thường. Ban đầu, chị cũng không ưng lắm, nếu có thể vào trường trung học cơ sở trực thuộc của đại học A bên cạnh thì tốt biết mấy.
Tôi cảm thấy điều này thật khó tin, mơ giữa ban ngày cũng cần có giới hạn thôi chứ.
Khi tôi chuẩn bị nói thì Phương Mộng Nhã đã thay đổi chủ đề.
"Nhưng mà, trường trung học cơ sở trực thuộc của Đại học A cách quá xa, không tốt. Vẫn nên đến chỗ của em, học chỗ đó cho đến khi tốt nghiệp trung học phổ thông luôn, người làm cô như em cũng có thể chăm sóc con bé. Bình thường nếu có thời gian rảnh rỗi, em dạy thêm cho Linh Linh. Đúng rồi, em không phải là ở trong ký túc xá của giáo viên sao? Sau này Linh Linh sẽ ở chỗ em, tiết kiệm được một số chi phí ăn ở."
Người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, thật là vô liêm sỉ, đã sắp xếp cuộc đời của tôi trong sáu năm tới xong rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi sợ họ chó cùng rứt giậu, gây ra rắc rối gì. Tôi khéo léo đổi câu chuyện.
"Chị dâu, em chỉ là một giáo viên bình thường, không có quyền lực như vậy. Nhưng mà em sẽ tặng quà cho bọn họ, xem có thể xin được một suất thi không. Còn về việc đỗ hay không thì phụ thuộc vào Linh Linh thôi."
Mẹ tôi cướp điện thoại khỏi tay Phương Mộng Nhã, giọng nói bà ta chói tai truyền qua.