Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHÁU GÁI SỨT MÔI XINH ĐẸP - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-17 10:31:57
Lượt xem: 2,657

Nhưng điều này không ngăn cản nó tàn nhẫn đ.â.m tôi một nhát, để mẹ nó đẩy tôi xuống khe núi.

Nó giống như Phương Mộng Nhã, bên trong thực chất là một người giả dối và ích kỷ.

Khi có lợi ích, tình cảm sâu đậm, cảm kích cái gì cũng có thể diễn được. Khi không còn lợi ích nữa, lập tức đá tôi đi, tàn nhẫn đến tột cùng.

Một ý nghĩ nảy lên trong đầu, tôi nói một cách tàn nhẫn.

"Ôi trời, khi con còn nhỏ, chú ba nói cái miệng sứt này là do bệnh, còn muốn đưa con đi phẫu thuật chỉnh sửa. Nhưng chị dâu không đồng ý, chị ta cảm thấy con là Thỏ Ngọc chuyển thế, có phúc lộc riêng, bọn cô làm sao có thể phá hủy phúc lộc của con được chứ."

Tôi hài lòng nhìn thấy sắc mặt của Khương Linh biến đổi, đôi mắt mở to, bàn tay che miệng cũng vô thức buông xuống.

Thì ra nó đã từng có khả năng được chữa khỏi, nó có thể chỉnh sửa được chiếc miệng bị sứt xấu xí này. Nó có thể phát triển khỏe mạnh như những đứa trẻ bình thường khác.

Nó thở hổn hển, hai tay vươn ra muốn nắm lấy vạt áo của tôi.

Khi đó, Phương Mộng Nhã đã lao vào chửi rủa, nắm lấy hai tay Khương Linh, lắc lư.

Rõ ràng, chị ta đã nghe thấy tất cả.

"Linh Linh, đứa khốn nạn nào đã bắt nạt con? Đi nào! Chúng ta đi đòi công đạo."

Khương Linh bị kéo ra ngoài, khóc và lắc đầu với tôi.

Sự sợ hãi đối với người mẹ ruột đã ngấm sâu trong tâm hồn nó, khiến nó không dám phản kháng.

Tôi hoàn toàn không có ý định làm bất cứ hành động gì nhưng Phương Mộng Nhã bất ngờ quay người lại, chỉ tay vào mũi tôi.

"Tôi nói cho cô biết, đừng nghĩ rằng có thể xúi giục Linh Linh. Một người tuổi rắn như cô, dám phá hoại phúc lộc của Thỏ Ngọc, cẩn thận bị trời trừng phạt. Dù sao cũng là cô ruột của Linh Linh, tôi không ngờ cô lại độc ác như vậy, tôi thật sự đã nhìn nhầm cô rồi."

Tôi chỉ có thể bất lực nhún vai, gửi một ánh mắt thương mà không giúp gì được đến Khương Linh, rồi theo Phương Mộng Nhã đi xem náo nhiệt.

05.

Khi đến cửa lớp học, trên bàn của Khương Linh đã đặt một thỏi son môi có màu đen tím rất kỳ lạ.

"Cậu nói xem, đứa xấu xí đó tô son môi lên sẽ trông như thế nào?"

"Chắc chắn sẽ càng xấu hơn! Miệng cô ấy và… Chỗ đó… Giống nhau mà, dù sao đều là hai miếng mà, đúng không!"

Xung quanh vang lên một tràng tiếng cười.

Khương Linh khóc càng to hơn, co rúm người muốn rút tay lại, liên tục lùi về sau.

"Mẹ, đi, đi thôi. Đừng... Đừng đến đó."

Phương Mộng Nhã đạp tung cánh cửa, hùng hổ bước vào, cầm lấy thỏi son trên bàn, vẽ vào khuôn mặt của đứa cười to nhất.

Con bé đó bỗng chốc có thêm vài vệt son môi màu đen tím trên khuôn mặt.

"Con khốn này, mày chính là đang ghen tị Linh Linh của tao xinh đẹp, ghen tị Linh Linh của tao là tiên nữ!"

Tôi đánh giá con bé đó từ trên xuống dưới, con bé này đang xắn ống quần để lộ mắt cá chân, cổ áo đồng phục vẽ ký hiệu kỳ lạ, đầu thắt một b.í.m tóc nhỏ.

Quan trọng nhất là con bé đó ngồi còn mấy đứa xung quanh đứng, dường như nó là người cầm đầu.

Phương Mộng Nhã cũng rất lợi hại, ngay khi bước vào chị ta đã vô cùng chính xác nhắm vào chị đại của lớp này.

Móng tay của chị ta rất dài, trong lúc đánh nhau chị ta cào ra một vệt m.á.u trên cánh tay của nhỏ chị đại.

"Mụ già, bà là ai chứ! Có bệnh à!"

Nhỏ chị đại của lớp hét lên rồi đạp mạnh vào bụng Phương Mộng Nhã, làm chị ta ngã xuống, mọi người la hét vây xung quanh, tách hai người ra.

Đến khi giáo viên chủ nhiệm đến trò hề này mới kết thúc.

Trong lớp học đã được chia thành hai phe ngay ngắn, phe của Khương Linh và Phương Mộng Nhã, phe còn lại là tất cả các học sinh khác, còn giáo viên chủ nhiệm đứng ở giữa.

Phương Mộng Nhã khoa trương liếc nhìn nhỏ chị đại từ trên xuống dưới, bĩu môi nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chau-gai-sut-moi-xinh-dep/chuong-4.html.]

"Cô là giáo viên chủ nhiệm, tôi giao con cho cô, cô dạy học sinh như thế này à? Đứa nào đứa nấy ghen ghét, đố kỵ thành tính rồi, cô xem xem, ăn mặc như côn đồ, có chỗ nào giống một con gái."

Chị đại hoàn toàn không quan tâm đến sự hiện diện của giáo viên chủ nhiệm, nó trực tiếp cầm một quyển sách ném sang, đập trúng vào trán của Khương Linh.

"Có như vậy thì cũng đẹp hơn con gái của bà, miệng của nó đã xấu xí lại còn nói lắp, đến cả khủng long của kỷ Jura vẫn còn kém xa nó."

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Phương Mộng Nhã vô cùng tức giận: "Mày hiểu cái gì chứ! Con gái tao là Thỏ Ngọc chuyển thế, tiên nữ hạ phàm. Loại côn đồ như mày sao có thể so sánh được. Mày có được dạy dỗ không? Bố mẹ mày dạy mày như thế nào vậy!"

"Còn nữa, giáo viên chủ nhiệm như cô dạy học sinh kiểu gì thế, như này làm sao xứng đáng làm giáo viên?"

Thấy hai người lại sắp đánh nhau tiếp, giáo viên chủ nhiệm nghiêm nghị kêu dừng lại, đứng trước mặt chị đại, sau đó liếc mắt qua Khương Linh.

Chẳng có giáo viên nào thích học sinh học kém lại còn thích gây rối.

Lần này thì tốt rồi, đắc tội tất cả mọi người.

Còn tận ba năm học ở cấp trung học cơ sở, thời gian còn dài. Khương Linh, cố gắng chịu đựng nhé…

Trong ba năm đó, Phương Mộng Nhã thực sự là khách quen của trường, cứ cách một khoảng thời gian lại đến làm loạn, lo lắng Thỏ Ngọc của chị ta bị bắt nạt.

Sắc mặt của Khương Linh càng ngày càng tệ hơn nhưng trên cơ thể không có một vết thương nào.

Phương Mộng Nhã không biết rằng, nó không thể bị hành hạ về thể xác thì sẽ liên tục xuất hiện sự tra tấn tinh thần.

Khương Linh càng ngày càng thu mình lại, im lặng hơn.

Trường học đã để mắt đến, bất kể Phương Mộng Nhã gây rối như thế nào, trường trung học phổ thông cũng sẽ từ chối tiếp nhận Khương Linh.

Thật trùng hợp, tôi đang đi công tác, không thể lo liệu được.

Cuối cùng, anh trai và chị dâu đã bỏ tiền ra để đưa Khương Linh vào một trường trung học phổ thông dân lập bình thường.

Trong kiếp trước, tôi dựa vào quan hệ, ký thỏa thuận với trường học, đưa Khương Linh vào lớp của chính mình, tự mình giảng dạy.

Lúc đó, vết sứt môi của Khương Linh đã được chỉnh sửa sắp xong rồi, dưới sự bảo vệ và giáo dục của tôi, nó rất hòa hợp với các bạn cùng lớp.

Nó thực sự không thông minh cũng không ngoan ngoãn.

Tôi chỉ có thể dạy nó từng chút một, cho nó làm đề, làm đến mức trở thành phản xạ có điều kiện. Tôi để mắt đến nó, không để bất cứ điều gì làm nó phân tâm.

Trong ba năm đó, Khương Linh giống như con gái ruột của tôi vậy.

Cuối cùng, cũng có thể nói rằng tôi không phí hoài công sức của mình, nó thi được 550 điểm, vào một trường đại học không tồi.

Ngày Khương Linh được nhận vào đại học, tôi hạnh phúc đến mức dùng hết tiền thưởng cuối năm của mình, tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi trong thôn.

Lần này, cứ để cho nó tự do phát triển đi.

Tôi muốn xem xem, Khương Linh còn có thể thi vào đại học nữa hay không.

06.

Gặp lại lần nữa là khi các trường phối hợp tổ chức giải bóng rổ, sự xuất hiện của Khương Linh thực sự khiến tôi kinh ngạc.

Nó gầy đi rất nhiều, mơ hồ có dáng vẻ mảnh mai của kiếp trước, chỉ là vẫn rất thấp.

Đây là… Chạm đáy rồi bật lại à? Vì sao nhỉ?

Khương Linh đeo khẩu trang, nhìn chằm chằm các chàng trai trên sân không chớp mắt.

Nhìn theo ánh mắt của nó, được đấy, là một chàng trai tóc vàng, cao ráo. Khiến các thiếu nữ nhớ nhung, đỏ mặt ngượng ngùng, luôn hi vọng rằng mình đẹp hơn một chút, lại đẹp hơn chút nữa.

Tôi đi tới, Khương Linh giật mình, không kìm được mà lùi ra sau vài bước, sau đó mạnh mẽ tiến về phía trước.

"Cô."

Khi đến gần hơn, hương nước hoa nồng nàn trên cơ thể nó xộc vào mũi tôi, rất nồng nặc.

"Đi thôi, cô mời con ăn cơm."

Cho đến khi tất cả các món ăn được đặt lên bàn, Khương Linh mới tháo khẩu trang ra.

Loading...