Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CHÁU GÁI SỨT MÔI XINH ĐẸP - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-17 10:33:11
Lượt xem: 2,514

Mảnh vỡ nhỏ văng ra cứa vào cẳng chân Phương Mộng Nhã, chị ta không màng đến đau đớn, sợ tới mức sững sờ tại chỗ.

“Không phải cô nói nó là Thỏ Ngọc chuyển thế sao? Không phải cô nói nó có thể thi được 680 điểm sao? Tôi đã chuẩn bị thu tiền biếu, kết quả nó mới chỉ được 113 điểm.”

Phương Mộng Nhã hét lên:

“Anh dựa vào cái gì nói tôi! Nếu anh có thể kiếm tiền, tôi nhất định sẽ đi học với nó, nó cũng sẽ không chỉ đạt được điểm thi như vậy.”

“Cô không đi làm không có thu nhập, có biết kiếm tiền vất vả thế nào không! Hàng ngày tôi ở bên ngoài vất vả mệt nhọc, cô ở trong nhà sống sung sướng yên vui, thế mà có mỗi đứa con cũng không dạy được.”

Anh trai tôi còn chưa hết giận lại ném về phía tôi một cái bát.

“Mày không phải là giáo viên sao? Đừng ở chỗ này ra vẻ không liên quan gì, tao nói cho mày biết, mày phải chịu trách nhiệm rất lớn!”

Cái bát đập thẳng vào mặt tôi, tôi vội vàng nghiêng người, cái bát bay vụt qua bên tai tôi.

Một nhà năm người bọn họ dường như tìm được chung một chỗ để trút giận, ngừng lại sự trách móc lẫn nhau, tất cả đều nhìn tôi.

Không ai hỏi thăm một câu, không người nào quan tâm, trong ánh mắt đều là lên án.

Có kẻ địch chung là tôi, đương nhiên bọn họ có cùng mối thù.

Đã sớm biết mặt bọn họ nên cũng chẳng có đau lòng lắm, chỉ là cảm khái “Sao lại có loại người vô sỉ đến mức này”.

“Nếu không phải tại mày, sao Linh Linh có thể không vào được Trường trung học tốt, nếu vào được thì bây giờ đã có thể thi đậu đại học.”

“Đúng là cái đồ vô lương tâm, bản thân là giáo viên mà lại không chịu dạy cháu gái ruột.”

Tôi hít sâu một hơi, cắt ngang bọn họ, cười nói:

“Chẳng phải chị dâu đã nói sao, Linh Linh là tiên nữ Thỏ Ngọc, phúc lành còn ở phía sau. Nói không chừng ông trời an bài vận mệnh tốt hơn cho nó. Chị nói có đúng hay không, chị dâu?”

Phương Mộng Nhã bị nghẹn ở cuống họng.

“Chị dâu, Thỏ Ngọc không thích học tập, nói không chừng là ông trời có sự sắp xếp khác. Mười mấy năm nay cũng đều khăng khăng như vậy, bây giờ đổi ý? Cảm thấy nó không phải Thỏ Ngọc sao?”

“Đương nhiên là Thỏ Ngọc!”

Phương Mộng Nhã đảo mắt, tự mình thuyết phục chính mình.

“Đúng vậy, sinh viên đại học thì có ích lợi gì. Chẳng phải Khương Tần cũng là sinh viên, bây giờ chỉ có thể làm giáo viên, kiếm được mức lương c.h.ế.t tiệt đó, một chút triển vọng cũng không có.”

Nói rồi chị ta còn thấy phấn khích:

“Linh Linh của chúng ta không phải người thường, con bé là Thỏ Ngọc! Con bé khẳng định sẽ không đi theo con đường vừa mệt vừa vô dụng đó, ông trời an bài cho con bé con đường tốt hơn!”

Tiếp tục nằm mơ đi, tốt nhất là c.h.ế.t chìm luôn trong giấc mơ đẹp ấy!

08.

Từ sau khi Phương Mộng Nhã tẩy não mọi người trong nhà, hàng ngày bọn họ đều hy vọng Khương Linh nhanh chóng phát tài.

“Cô ơi, cô giúp con với.”

Khương Linh đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở:

“Con không liên lạc được với Triệu Hàng, bây giờ anh ấy không nghe điện thoại của con, con làm sao bây giờ?”

“Triệu Hàng là ai?”

“Chính là chàng trai ở nhà ăn trong trận thi đấu bóng rổ lần trước, là bạn trai con.”

Ồ, hóa ra tóc vàng chơi bóng rổ tên là Triệu Hàng.

“Con muốn đến trường học tìm, nhưng mẹ không cho con ra ngoài. Cô ơi, cô giúp con với, cô giúp con đi hỏi một chút, cầu xin cô.”

Tôi đến trường trung học của Khương Linh, tìm thấy chủ nhiệm lớp chúng nó, cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chau-gai-sut-moi-xinh-dep/chuong-6.html.]

Triệu Hàng là trẻ mồ côi, tuy rằng có Viện phúc lợi và nhà nước giúp đỡ nhưng không có sinh hoạt phí, cuộc sống thường ngày khá khó khăn.

Chơi bóng rổ phải vận động nhiều, tiêu hao rất lớn, chỉ riêng lượng cơm ăn đã nhiều hơn người bình thường.

Nếu còn muốn dùng một ít thực phẩm chức năng và dinh dưỡng, thì chắc chắn là không đủ.

Cậu ta được tuyển vào trường trung học với tư cách là một học sinh có năng lực đặc biệt về thể thao, trình độ ban đầu chỉ ở mức trung bình.

Nhưng ba năm này tiến bộ rất lớn, phải nói là tiến bộ vượt bậc, vượt qua các đối thủ cùng khóa, giành được điểm cộng cho kỳ thi tuyển sinh đại học.

Nhờ sự “cung phụng” hàng tháng của Khương Linh, có ông Thần Tài là nó, Triệu Hàng uống thuốc bổ như uống nước.

Triệu Hàng tiếp cận Khương Linh, bảo nó giảm béo, cho nó bánh vẽ.

Dạy nó làm giả phiếu điểm, lấy được nhiều sinh hoạt phí hơn.

Dùng gần hết sinh hoạt phí hàng tháng của Khương Linh trên người mình, dinh dưỡng đầy đủ, bản thân cậu ta cũng cố gắng, lợi dụng hết thảy tài nguyên xung quanh đạt được tiền đồ tươi sáng.

Tuổi còn nhỏ mà rất biết toan tính…

Thành tích của Triệu Hàng bình thường nhưng cậu ta được cộng thêm điểm thể dục, chắc hẳn sẽ thi đỗ được một trường đại học thể dục không tồi.

Bây giờ tương lai và tiền đồ cậu ta đều có, Khương Linh đương nhiên không còn giá trị nữa.

Triệu Hàng đã thành niên, Viện phúc lợi sẽ không tiết lộ chuyện riêng tư của cậu ta, cho nên tôi cũng không tìm thấy cậu ta.

Ngày ngày Khương Linh đều đợi ở trong nhà, cầm di động không ngừng gọi điện và gửi tin nhắn.

Cho đến khi Phương Mộng Nhã lên cơn điên một lần nữa.

“Trương Phương Phương ở thôn bên cạnh bây giờ đã trở thành người nổi tiếng trên mạng rồi, kiếm rất nhiều tiền. Cô ta livestream mỗi ngày, rất nhiều người thưởng cho cô ta. Dáng vẻ Trương Phương Phương kia căn bản không bằng Linh Linh của chúng ta, dựa vào cái gì cô ta kiếm tiền được.”

Mẹ tôi cũng ở một bên phụ họa.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

“Mẹ thấy Trương Phương Phương trông rất xấu, dáng vẻ quê mùa. Cô ta như vậy cũng có thể lên livestream à?”

Phương Mộng Nhã nhận được sự ủng hộ, lập tức bổ nhào đến trước mặt mẹ tôi.

“Đúng thế, may mắn của Linh Linh chúng ta nói không chừng cũng là làm livestream, dễ dàng kiếm hàng ngàn vạn mỗi năm. Con đi mua thiết bị phát sóng trực tiếp, Linh Linh của chúng ta cũng phải là người nổi tiếng trên mạng.”

“Khương Tần, em làm cô có phải cũng nên bỏ ra một phần sức lực hay không.”

Tôi rất cạn lời nhưng vẫn phải đối phó bề mặt:

“Những quần áo đó của em đều cho Linh Linh, lúc nó livestream có thể mặc.”

Trước khi tôi chuyển hộ khẩu khỏi đây, tôi còn phải cùng người một nhà này diễn kịch, diễn một vở gia đình hạnh phúc mỹ mãn.

Động tác phải nhanh hơn thôi, tôi có dự cảm, cả nhà này đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Nhất định sẽ xảy ra chuyện, tôi không muốn bị kéo cùng xuống địa ngục đâu.

Với lại, Trương Phương Phương người ta livestream thành công cũng không phải vì giá trị nhan sắc.

Tay nghề nấu ăn của Trương Phương Phương nổi tiếng xa gần, cô ta livestream, chỉ riêng kỹ thuật thái cắt lưu loát đã khiến cho người xem không kịp nhìn, càng đừng nói đến màu sắc hấp dẫn của đồ ăn khi được múc ra khỏi nồi khiến người ta thèm thuồng.

Còn về phần Khương Linh, văn không được võ không xong, không có một cái tay nghề gì.

Khương Linh đối với chuyện lộ mặt livestream này hết sức kháng cự, học trọn vẹn thủ đoạn la lối lăn lộn của mẹ nó, khóc lóc không làm.

“Miệng con xấu như vậy, phát sóng trực tiếp để làm trò cười cho người xem sao? Con không làm!”

“Nói bậy! Miệng con là miệng Thỏ Ngọc, có phúc khí, người khác muốn cũng không có đâu. Cô của con bé, em nói một câu đi!”

Mắt thấy chiến hỏa lại muốn đốt lên người tôi, tôi kéo Khương Linh vào phòng.

“Con còn muốn tìm Triệu Hàng không?”

“Đương nhiên muốn! Cô ơi, có phải cô có tin của anh ấy hay không, mau nói cho con biết! Anh ấy đã nói sẽ không vứt bỏ con, anh ấy đang ở đâu?”

“Linh Linh, nói không chừng Triệu Hàng cũng đang tìm con, con phát sóng trực tiếp, trở thành người nổi tiếng trên mạng, cậu ta sẽ có thể thấy con. Còn kiếm được tiền rồi thì cậu ta nhất định sẽ trở về tìm con.”

Loading...