CHÁU TRAI TÔI LÀ THẦN ĐỒNG - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-14 21:20:46
Lượt xem: 821
Tôi lách qua anh ta để đi ra ngoài, nghĩ rằng mọi chuyện đã xong.
Không ngờ, ba tháng sau, tài khoản ngân hàng của tôi đột nhiên có thêm năm ngàn tệ.
Tra kỹ lại, hóa ra là mẹ tôi chuyển vào!
06
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Điện thoại được kết nối, bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.
“Alo?”
“Mẹ, là con, Hứa Vụ đây. Sao tự nhiên mẹ lại chuyển cho con năm ngàn tệ vậy?”
Sự hào phóng bất ngờ này khiến tôi không khỏi suy nghĩ nhiều.
“À, lần trước không phải con nói đầu tư thất bại sao? Mẹ còn chút tiền không dùng nên gửi cho con.”
“Có thời gian thì về nhà thường xuyên hơn nhé. Thằng cháu nhỏ của con bây giờ đang học mẫu giáo gần nhà rồi, nuôi nấng tốt lắm.”
“À này, đừng nói chuyện này với chị dâu con nhé. Tiền này là mẹ tự dành dụm, chỉ cho con thôi.”
Từng lời của mẹ, tôi chẳng tin được chữ nào.
Nếu trong lòng bà ta thực sự có tôi, thì không thể nào sau ba tháng mới chuyển tiền cho tôi như vậy.
Chắc chắn là có âm mưu!
Sau khi cúp máy, tôi suy nghĩ mãi, chợt nhớ lại chuyện căn nhà mà Hứa Dũng đã nhắc đến ba tháng trước.
Tôi vội vàng đặt vé xe về quê, nhưng khi đến nơi, tôi kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng căn nhà chứa đầy kỷ niệm, nơi có mùi hương quen thuộc của người duy nhất trên thế giới này yêu thương tôi, bị máy móc vô tình phá hủy.
Những mảnh ngói vỡ rơi xuống, bụi bay mù mịt.
Ở đằng xa, tôi thấy Hứa Dũng đang cười toe toét giám sát.
Cơn giận bốc lên đầu, tôi lao đến và ném cái túi vào người anh ta:
“Hứa Dũng, đây là căn nhà bố để lại cho tôi, sao anh dám phá nó mà không hỏi ý tôi?!”
Hứa Dũng bị tôi ném bất ngờ, sự hoảng hốt hiện lên trong mắt.
Anh ta lùi lại, dường như có ý định né tránh, nhưng ngay lúc đó, một người đàn ông béo bụng mặc vest đứng gần đó lên tiếng:
“Sao thế? Đây không phải nhà của cậu à? Nếu căn nhà này có tranh chấp, thì ba vạn tệ tôi sẽ phải cân nhắc thu lại thôi!”
Nghe thấy tiền sắp bay mất, Hứa Dũng hoảng loạn ngay lập tức.
Trước mặt mọi người, anh ta lập tức thay đổi thái độ, không chút nể nang đẩy mạnh tôi ngã xuống đất và hét lớn giương oai:
“Hứa Vụ, đừng quên mày chỉ là con gái, sau 18 tuổi thì không còn là người nhà họ Hứa nữa!”
“Đây là nhà của bố, tôi là con trai ruột của ông ấy, tại sao tôi không thể xử lý?”
Nói xong, anh ta cúi gập người, nịnh nọt người đàn ông kia:
“Xin lỗi ông chủ Lý, đây là em gái tôi, nhưng chúng tôi đã cắt đứt quan hệ lâu rồi, căn nhà này không liên quan gì đến nó cả!”
Vì tiền, anh ta thậm chí không ngại nói ra hai chữ “cắt đứt”.
Toàn thân tôi lạnh toát, đến lúc này, tôi mới hiểu vì sao mẹ lại chuyển cho tôi năm ngàn tệ.
Không phải vì quan tâm.
Mà là để bịt miệng!
“Được lắm, các người giỏi lắm.”
Loạng choạng đứng dậy, tôi không nhìn đống đổ nát kia hay để ý những lời bàn tán xung quanh.
Tôi bước ra khỏi làng, cho đến khi lên xe taxi, tôi mới dùng điện thoại gửi cho Lý Tư Tư một tin nhắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chau-trai-toi-la-than-dong/chuong-4.html.]
Nội dung là:
“Cảm ơn mẹ hôm nay đã cho con năm ngàn tệ tiêu vặt ~ biết ngay là mẹ yêu con nhất mà.”
07
Căn nhà cũ tuy là bố tôi chỉ định để lại cho tôi, nhưng vì lúc đó tôi chưa đủ tuổi nên mẹ tôi tạm thời đứng tên. Nếu không có sự đồng ý của bà ta, Hứa Dũng làm sao dám động vào? Làm sao mà có thể phá nó đi được?
Căn nhà ở thành phố có giá trị cao hơn nhiều so với căn nhà cũ này. Rõ ràng họ không thiếu tiền, mà chỉ đơn giản muốn lợi dụng tôi!
Biết tôi đang nợ hàng chục ngàn tệ, vậy mà họ vẫn dám cưỡng chế phá nhà. Chẳng khác nào đẩy tôi vào đường cùng.
Đã như vậy, tôi cũng không cần phải nhân từ nữa.
Chỉ một câu nói đơn giản đã đủ làm cho gia đình giả tạo, ích kỷ này tan rã.
Trang tin nhắn nhanh chóng xuất hiện hàng loạt tin nhắn giả vờ quan tâm nhưng thực chất là dò là từ Lý Tư Tư. Trong khi đó, mẹ tôi liên tục gọi điện tới kèm theo cả gửi những đoạn ghi âm dài đến 60 giây.
Tôi không trả lời.
Suốt những năm qua, dù nhà có ồn ào, tranh cãi đến đâu, tôi đều vờ như không biết. Chỉ an ủi qua loa vài câu, để mọi thứ tạm lắng xuống. Nhưng rồi thỉnh thoảng, tôi lại "vô tình" gửi cho Lý Tư Tư một số ảnh chụp màn hình chuyển khoản hoặc những món quà xa xỉ.
Không giải thích, không nói thêm gì.
Khi mọi chuyện trở nên căng thẳng, tôi chỉ nói một lời xin lỗi nhẹ nhàng. Dù sao, tôi cũng không về nhà, những lời cay nghiệt của mẹ cũng chẳng làm tôi đau đớn gì nhiều.
Vậy là, qua những cuộc cãi vã không hồi kết, Lý Tư Tư và mẹ tôi đã trở thành cặp mẹ chồng - nàng dâu tai tiếng trong vùng. Nhưng mỗi lần như vậy, mẹ tôi đều phải lấy tiền tiết kiệm ra để xoa dịu mọi chuyện, vì cả công việc của Hứa Dũng và tương lai của Hứa Diệu Tổ đều phụ thuộc vào Lý Tư Tư.
“Tiểu Vụ, sao con có thể độc ác như vậy?”
“Mẹ bây giờ đến một chiếc váy yêu thích cũng không mua nổi. Đây là điều con muốn sao?”
Tôi vô tình nhấn nút nghe máy khi vừa ký được một dự án lớn, lúc đang đi dạo trong công viên. Nghe tiếng mẹ gào thét điên cuồng từ đầu dây bên kia, tôi không khỏi bần thần.
Tôi độc ác ư?
Vậy những gì họ đã làm với tôi kiếp trước thì gọi là gì?
“Mẹ à, nếu con nhớ không lầm, Diệu Tổ bây giờ sắp lên cấp 3 rồi phải không?”
“Tiền hưu trí trong những năm qua mẹ để dành cũng được kha khá rồi chứ nhỉ. Nếu đã hết, con nhớ là ngoài ngoại ô vẫn còn một mảnh đất phải không?”
Nghe đến đây, mẹ tôi đột nhiên hét lên thất thanh, nhưng tôi vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy giọng của Lý Tư Tư. Rõ ràng mẹ đã lớn tuổi, gọi điện thoại lại thích bật loa ngoài.
Lại thêm một lần tranh cãi to chuyện.
Nhưng chẳng phải chính bà ta là người đã khơi mào mọi chuyện sao?
Tôi lạnh lùng cười khẩy: “Mẹ à, mẹ dành dụm bao nhiêu năm tiền, chẳng phải là để lo cho Diệu Tổ sao?”
“Nó là hy vọng của cả gia đình, là con cháu duy nhất của nhà họ Hứa.”
“Mẹ đừng ích kỷ như thế, được không?”
Nói xong, tôi cúp máy.
Tưởng rằng đây chỉ là một lần thêm mắm dặm muối bình thường, nhưng không ngờ Lý Tư Tư lại có thể khiến mẹ tôi tức đến mức lên cơn đau tim!
Đặc sắc hơn là, bà ta còn phải nhập viện, vào thẳng phòng ICU!
08
Mẹ tôi bị tức đến mức tái phát bệnh tim. Nghe nói khi đưa vào bệnh viện đã phải thở bằng máy.
Dù bà ta có sai lầm lớn đến đâu thì rốt cuộc bà ta vẫn là mẹ ruột của tôi. Máu mủ tình thâm, dù giận đến mấy cũng không thể bỏ mặc.
Khi nhận được tin, tôi lập tức đặt vé máy bay về ngay trong đêm.
Khi tôi tới phòng bệnh, cảnh đầu tiên tôi nhìn thấy là Hứa Diệu Tổ, đứa cháu trai yêu quý đang ngồi bên giường bà nội nhưng lại bận rộn chơi game trên điện thoại.
“Diệu Tổ, bà nội khát nước... Con có thể rót giúp bà một cốc nước được không?”