Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Biết Nói Thật Thì Làm Sao Chứ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-09-10 00:52:02
Lượt xem: 287

Tôi mắc phải một căn bệnh chỉ có thể nói sự thật.

Căn bệnh này thật là tuyệt vời.

Tôi nói: “Số trúng thưởng xổ số đêm nay là...”

Miệng tôi tự động phát ra số đúng.

Tối hôm đó tôi trúng 5000 vạn.

Bàn tay vàng này thật sự quá mạnh mẽ, tôi phải, lập tức, ngay lập tức giao nộp chính mình cho quốc gia!

Lần đầu tiên phát bệnh là vào buổi họp lớp đại học.

Bạn trai cũ say rượu, mắt đỏ ngầu hỏi tôi: “Tại sao lại chia tay?”

Tôi đang định nói: “Không còn thích nữa.”

Thì cái miệng lại nói: “Tôi mắc bệnh, không thể sinh con.”

Tôi vội vàng chữa cháy: “Tôi nói bậy đấy, đừng để ý.”

Nhưng lời nói ra lại thành: “Tất cả lời tôi nói đều là sự thật.”

Bạn trai cũ mắt đờ đẫn, sốc nặng, rồi hôn mê bất tỉnh.

Tôi hoảng hốt bỏ chạy mất dép.

Bà ngày sau, tôi gọi điện cho bạn trai cũ để hẹn gặp mặt.

Đừng hiểu lầm, tôi không có ý định quay lại đâu.

Là thanh niên thời đại mới, mình phải có tầm nhìn rộng hơn chứ.

Tôi kéo vali đến, hẹn gặp bạn trai cũ ngay tại chỗ làm của anh ấy, trong phòng tiếp khách.

Giờ nghỉ trưa, phòng tiếp khách rất yên tĩnh, cũng rất an toàn.

Bạn trai cũ hôm nay ăn mặc bảnh bao, tinh thần phấn chấn, hoàn toàn khác với đêm họp lớp.

Tôi hài lòng gật đầu.

“Gì đây, muốn quay lại à?”

Mở miệng ra là thua rồi.

Tôi không muốn nói nhiều, vì mỗi câu tôi nói giờ đây đều rất quý giá.

Tôi lấy ra một tờ vé số, mở điện thoại và đưa cho anh ấy xem kết quả xổ số đêm qua.

“Tôi trúng giải độc đắc, mấy chục triệu.”

Bạn trai cũ bị thao tác của tôi làm choáng váng.

Một phút sau, anh ta mở điện thoại, cầm tờ vé số, kiểm tra đối chiếu.

Ba phút sau, anh trả lại vé số cho tôi.

Tay hơi ướt, nhưng không run.

Đúng là người tôi từng để ý, tâm lý vững vàng ghê, chẳng trách miệng tôi cũng chọn anh ấy.

Anh nhìn chằm chằm vào tôi: “Không phải em đến chỉ để khoe khoang đấy chứ?”

“Cũng không phải đến để quay lại?”

Anh liếc qua cái vali của tôi: “Em muốn tôi đi cùng em nhận thưởng sao?”

Cũng không hẳn là không được.

Nhưng bây giờ, chuyện đó không quan trọng.

Tôi tìm anh vì chuyện khác quan trọng hơn.

Tôi tắt điện thoại, tháo SIM, bắt đầu nói chuyện chính.

“Tôi mắc bệnh rồi.”

Bạn trai cũ cười khẩy: “Giờ em có tiền rồi, đi chữa đi.”

“Bệnh này không chữa được.” Miệng tôi lại nói ra như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chi-biet-noi-that-thi-lam-sao-chu/chuong-1.html.]

Tôi lườm anh, tiếp tục: “Đừng ngắt lời, nghiêm túc chút đi.”

“Tôi mắc bệnh chỉ có thể nói sự thật.”

Bạn trai cũ đang định tỏ ra thương cảm thì lập tức biến thành: “Em đúng là có bệnh thật.”

Tôi biết chuyện này chẳng ai tin được.

Ban đầu chính tôi cũng không tin.

Đêm đó về, tôi nghĩ là do uống say, chỉ cần tắm rửa ngủ là sẽ ổn.

Nhưng sáng hôm sau, khi đi làm, miệng tôi bắt đầu chống lại tôi.

Sếp hỏi tôi làm việc bao lâu nữa mới xong.

Tôi định sẽ tranh thủ lười biếng nửa ngày, nhưng miệng lại nói thật: “Một tiếng.”

Rưng rưng nước mắt viết xong báo cáo, quả thật chỉ mất đúng một tiếng.

Sếp nhìn tôi đầy ngưỡng mộ, còn bảo sẽ giới thiệu cho tôi một đối tượng.

Tôi xem ảnh, muốn từ chối khéo, nhưng miệng lại thốt lên: “Không đẹp bằng bạn trai cũ của tôi, không gặp.”

Chia tay sếp trong sự ngượng ngùng, đồng nghiệp đến nhờ tôi chỉ việc.

Tôi liếc qua, định làm thay cho nhanh, nhưng miệng lại nói: “Chỉ cho anh còn không bằng tôi làm luôn cho xong.”

Chiều hôm đó, tôi xin nghỉ để đi khám tâm lý.

Bác sĩ bảo tôi không có bệnh.

Miệng tôi lại nói tôi có bệnh.

May mà bác sĩ kiên nhẫn, không tranh cãi với miệng tôi, và gọi người tiếp theo vào khám.

Tôi trở về nhà trong cơn mơ hồ, sờ vào túi, nhớ ra chìa khóa vẫn để ở văn phòng.

Xuống dưới nhà, gặp cô Vương hàng xóm, cô ấy thương cảm hỏi: “Làm việc xong rồi về nhà còn làm thêm à?”

Tôi định nói: “Con quên chìa khóa rồi.”

Nhưng miệng lại nói: “Chìa khóa ở trong túi.”

Cô Vương nhìn tôi với ánh mắt cảm thông, rồi đi tiếp.

Chắc cô nghĩ tôi làm việc đến lú lẫn rồi.

Tôi mở túi, nhìn thấy chìa khóa, rồi rơi vào suy nghĩ.

Tôi xin nghỉ một tuần, tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm.

“Tôi có thể nói dối.” Thành: “Tôi chỉ có thể nói sự thật.”

“Tháng này lương tôi ba mươi triệu.” Thành: “Tháng này lương tôi... đồng.”

“100 chữ số đầu tiên của số Pi là 3, 1, 4...” Thành: “100 chữ số đầu tiên của số Pi là...”

Nói xong, tôi suýt tắt thở.

Dòng suy nghĩ của tôi dần mở ra.

Tôi lấy bộ đề thi CPA ra, bắt đầu đọc: “Trong các phát biểu về khấu hao tài sản vô hình, đáp án đúng là, C...”

Vừa đọc vừa viết, tôi làm xong cả bộ đề.

Đối chiếu kết quả, thấy điểm 100 đỏ chót, tôi không khỏi thở dài tiếc nuối, giá mà mắc bệnh này sớm hơn.

Ví dụ như hồi thi đại học chẳng hạn.

Miệng tôi lại nói: “Bây giờ cũng chưa muộn.”

Tôi bỗng có một ý tưởng táo bạo.

Tôi nghe thấy chính mình nói: “Tôi muốn giao cái miệng này cho quốc gia!”

Cái miệng này thực sự rất hữu dụng, để cho tôi tự dùng thì quá lãng phí.

Làm bà vợ tổng tài hay phi tần được sủng ái á?

Đó đều là những trò vặt vãnh.

Tôi, chỉ muốn cống hiến cho đất nước!

Nhưng việc giao nộp cái miệng này phải làm sao đây?

Loading...