Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ Có Gió Biết - Chương 10

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-04-01 22:32:14
Lượt xem: 235

Ba mẹ hai bên đều ở trước bàn, nhưng Tạ Từ lại châm chọc không chút kiêng dè.

 

Một chữ lại một chữ.

 

Đánh tan tôn nghiêm cuối cùng của tôi.

 

Có nước chảy từ trên tóc tôi xuống, chảy vào trong mắt.

 

Cực kỳ khó chịu.

 

Vì thế, tôi giơ tay lên, dùng đủ lực, hung hăng tát Tạ Từ một cái.

 

Vô cùng vang.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

 

Vang đến nỗi ba mẹ Tạ hô lên, vang đến nỗi ba mẹ tôi đều đứng dậy.

 

"Anh Từ!"

 

Tiếng hô của Diệp Tư Kỳ cực kỳ chói tai, cô ta nắm cánh tay của Tạ Từ, xoay người trừng tôi: "Sao chị có thể đánh người______"

 

"Chát!"

 

Lại thêm một cái tát nữa.

 

Lần này, là rơi trên mặt Diệp Tư Kỳ.

 

Tôi quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt cực kỳ chán ghét: "Đánh thì đánh thôi, cô nói thêm một câu nữa, tôi đánh chết cô."

 

Ba mẹ hai nhà loạn thành một đoàn.

 

Nhưng tôi chỉ ngẩng đầu nhìn Tạ Từ: "Hủy bỏ hôn lễ, sắp xếp thời gian đi cục dân chính một chuyến."

 

"Ly hôn đi."

 

Tạ Từ không nói gì.

 

Anh ta cau mày nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

 

Nhưng tôi lại cảm thấy mệt mỏi trước nay chưa từng có, cái gọi là thuật đọc tâm giống như phù dung sớm nở tối tàn vậy, ngẫu nhiên nghe được hệ thống cũng không biết đến cùng là thật hay giả, tôi không muốn suy đoán Tạ Từ tốt cuộc có hay không khổ tâm, đối với tôi mà nói___

 

Giờ phút này anh ta nhục nhã tôi, đều là thật.

 

Tôi không muốn nhịn nữa rồi.

 

..........

 

Sau ngày hôm đó.

 

Tôi bị ba mẹ giam lỏng trong nhà.

 

Cửa phòng bị khóa, cửa sổ cũng không mở ra được, thậm chí vì đề phòng tôi chạy trốn, ngoài cửa còn có hai vệ sĩ ngày đêm canh gác.

 

Mẹ tôi tìm tôi tâm sự rất nhiều lần, lời nói thấm thía nói với tôi, Tạ Từ còn nhỏ, còn chưa chơi đủ, sau này trưởng thành rồi sẽ đối xử tốt với tôi.

 

Tôi nghe đến nỗi có chút buồn cười: "Nếu anh ta vẫn luôn không đối xử tốt với con thì sao?"

 

Mẹ tôi im lặng rất lâu: "Vậy thì phải nhịn, liên hôn với Tạ Gia hiện tại đối với nhà chúng ta mà nói, rất quan trọng."

 

"Cho dù, phải trả giá bằng hạnh phúc cả đời của con?"

 

Mẹ tôi lẳng lặng nhìn tôi.

 

"Phải."

 

Đáp lại không chút do dự.

_________

Ngày tôi cởi bỏ lệnh cấm, là ngày kết hôn.

 

Tôi mặc áo cưới xa hoa không phải do tôi đích thân chọn, đi vào phòng tiệc không phải đích thân tôi bố trí.

 

Bị ép gả cho người đàn ông, không biết rốt cuộc có yêu tôi hay không.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chi-co-gio-biet/chuong-10.html.]

Trong lúc ngẩn ngơ, nhớ tới dáng vẻ bản thân lúc đầu tung tăng đi đăng ký kết hôn với anh ta, càng cảm thấy buồn cười.

 

Hôn lễ vô cùng phô trương, cả sảnh đầy khách, không phải thương nhân nổi tiếng cũng là chính trị gia, tất cả mọi người đều giả bộ nói chúc phúc, lúc nhắc đến tôi và Tạ Từ, cũng đều khách sáo nói mấy lời cũ rích "trai tài gái sắc."

 

Tạ Từ thì sao?

 

Thân là chú rể, anh ta lại có chút không yên lòng.

 

Lúc ba tôi đưa tay tôi cho anh ta, anh ta đều cau mày, dáng vẻ tâm sự nặng trĩu.

 

Mãi đến khi_____

 

Nhìn thấy Diệp Tư Kỳ tiến vào.

 

Cô ta mặc một chiếc váy đỏ tươi, phách lối đến không tưởng tượng nổi, vừa vào đã thu hút tầm mắt của rất nhiều người.

 

Cô ta đi tới trước đài, ngồi xuống chiếc bàn gần sân khấu nhất.

 

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Từ bên trên.

 

Tạ Từ cũng đang nhìn cô ta, bàn tay buông bên người nắm chặt lại, giống như đang làm ra quyết định gì đó quan trọng vậy.

 

Người chủ trì trên sân khấu vẫn chưa chú ý tới tình tiết này, vẫn tiếp tục quy trình hôn lễ.

 

Trước mặt tất cả khách khứa trong sảnh, người chủ trì cao giọng hỏi: "Chú rể, anh có bằng lòng lấy cô gái trước mặt làm vợ, mãi mãi yêu cô ấy, kính trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, cho đến tận cuối đời không?"

 

Một giây.

 

Hai giây.

 

Tạ Từ không trả lời.

 

Anh ta đang nhìn Diệp Tư Kỳ bên dưới.

 

Tất cả mọi người đều nhận ra điều bất thường, dưới đài dần dần trở nên ồn ào.

 

Tôi quay đầu nhìn anh ta.

 

Bởi vì cách rất gần, tôi nhìn thấy mu bàn tay Tạ Từ vì dùng lực mà nổi gân xanh.

 

Anh ta đang đưa ra lựa chọn.

 

Người chủ trì thấy tình thế không đúng, lại lặp lại câu hỏi một lần nữa, cũng thấp giọng thúc giục: "Chú rể, anh có bằng lòng không?"

 

Hai giây sau, tôi vẫn phải nghe bốn chữ kia.

 

"Tôi không bằng lòng."

 

Là đáp án của Tạ Từ.

 

Bốn chữ ngắn gọn, trong nháy mắt hóa thành bàn tay, tát thẳng vào mặt tôi.

 

Trước mặt tất cả khách khứa, anh ta vứt bỏ tôi, đi về phía rìa sân khấu.

 

"Tạ Từ."

 

Tôi bỗng nhiên lên tiếng, bước chân của Tạ Từ hơi dừng.

 

"Xin lỗi."

 

Anh ta không quay đầu, giọng nói có chút khàn.

 

"Không cần phải xin lỗi đâu."

 

Tôi mỉm cười, đi lên phía trước, ném bó hoa trên tay lên người Tạ Từ.

 

Bó hoa đập lên người anh ta, lại rơi xuống đất.

 

Cánh hoa rơi đầy đất.

 

"Bởi vì tôi không cần anh nữa rồi, hôn lễ hủy bỏ, chúng ta kết thúc rồi."

 

Loading...