Chỉ Có Gió Biết - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-04-05 23:01:59
Lượt xem: 410
Sau một tuần bị giam cầm, Tạ Từ lái xe đưa tôi tới bệnh viện.
Nguyên nhân là buổi sáng dậy tôi thấy bụng có chút đau, ẩn ẩn có chút máu hồng.
Trên đường đi, anh ta đều rất cẩn thận, người đàn ông từng phóng xe máy nhanh như bay, lần này lái xe còn chậm hơn cả xe thương vụ.
Kỳ thực, tôi đoán được anh ta đang sợ cái gì.
Chỉ là tôi không nói mà thôi.
Kiểm tra rất thuận lợi, tôi và Tạ Từ đứng ở hành lang bệnh viện, nhìn chằm chằm vào nhóc con chưa thành hình trên tấm ảnh siêu âm kia rất lâu.
Cuối cùng cẩn thận cất tờ giấy khám thai đi.
Tạ Từ lái xe đưa tôi về nhà, trên đường còn hỏi tôi muốn ăn gì không.
"Ừm....."
Tôi suy nghĩ rất nghiêm túc, lúc này xe lái đến ngã tư, khóe mắt lướt qua, có một chiếc xe vượt đèn đỏ, phi nhanh về phía chúng tôi!
"Khương Nam!"
Đối phương sớm đã có chuẩn bị, tốc độ xe nhanh đến thái quá.
Căn bản không thể tránh kịp.
Khoảnh khắc va chạm tới, Tạ Từ dùng hết sức đánh lái, dùng buồng lái nghênh đón______
Tiếng va chạm cực lớn.
Lục phủ ngũ tạng đau đớn như dời khỏi vị trí, trong lúc hoảng hốt, tôi gắt gao ôm chặt bụng.
"Tạ Từ...."
Đối phương không có phản ứng.
Tôi gian nan quay đầu lại, nhìn thấy một màn khó quên nhất trong đời này.
Cái người tính tình nóng nảy, Tạ Từ thích trưng mặt thối kia, lúc này đang cuộn tròn người lại bên buồng lái đã bị biến dạng nghiêm trọng, máu tươi gần như nhuộm đỏ toàn bộ người anh ta.
Rất đau.
Người đau, trong lòng càng đau đến không thể thở nổi.
Tôi duỗi tay muốn chạm vào anh ta, anh ta gắt gao mắc ở chỗ đó, ngay cả một cánh tay cũng với không tới.
"Tạ Từ...."
Giọng nói tôi vô cùng run rẩy, khóc không thể giải quyết được vấn đề nhất, nhưng trong đầu tôi một mảnh trống rỗng, lúc này chỉ biết rơi lệ.
Tôi khóc thật sự làm cho Tạ Từ tỉnh rồi.
Anh ta mở to mắt nhìn tôi, mắt trái bị máu tươi che phủ, trông có chút đáng sợ.
Ánh mắt rơi trên mặt tôi, anh ta khó khăn mở miệng, mỗi một từ dường như đều hao hết sức lực toàn thân vậy.
"Đừng.........khóc..........."
Anh ta hình như muốn lau nước mắt cho tôi, nhưng tay phải cách tôi gần nhất lại vô lực rũ xuống, nhấc cũng không nhấc lên nổi.
Anh ta thậm chí còn cười cười.
Lần đầu tiên anh ta nhắc đến hệ thống trước mặt tôi.
"Cái...hệ thống chó má, ông đây muốn em sống, em....nhất định sẽ.......sống."
Anh ta cười.
"Đừng khóc..........anh thắng rồi."
Tôi bỗng nhiên khóc không thành tiếng.
Tôi đại khái đoán được nguyên nhân vì sao gần đây Tạ Từ hay mất hồn mất vía rồi.
Hệ thống đưa nhiệm vụ cho anh ta, luôn là nhục nhã tôi, vắng vẻ tôi, hòa hợp với Diệp Tư Kỳ.
Mà nhiệm vụ cuối cùng, vừa vặn chính là lần chúng tôi bị bắt cóc đó.
Cho nên, trong nhiệm vụ cuối cùng, đại khái là lúc bị bắt phải chọn một trong hai, Tạ Từ không cứu tôi, tôi sẽ chết trong tay Hồng Thần.
Nhưng anh ta cứu tôi, trái lời của hệ thống, nhiệm vụ thất bại.
Tôi vẫn phải chết.
Nước mắt không ngừng rơi xuống, tôi liều mạng dùng tay lôi anh ta ra khỏi chỗ thân xe bị biến dạng, nhưng tốn công vô ích.
"Ôi___"
Dường như đụng phải vết thương, anh ta hít một ngụm khí lạnh.
Tôi không dám đụng nữa.
Quần chúng xung quanh nhiệt tình tới giúp đỡ, nhưng Tạ Từ bị mắc kẹt vô cùng nghiêm trọng, mọi người dùng tay không căn bản không cứu được anh ta ra ngoài.
Tạ Từ nhìn tôi một cái, khó khăn nhìn về phía những người kia nói: "Cứu...........cô ấy..........."
"Cảm ơn.........."
Tôi được mọi người cứu ra ngoài.
Đau đớn trên người khiến tôi không giãy dụa nổi, tôi được người cứu ra, đặt ở bên đường.
Chân rất đau.
Cúi đầu nhìn lướt qua, hình như bởi vì va chạm kịch liệt, nên bị gãy xương rồi.
Từ góc độ bên đây nhìn qua, mới biết trận tai nạn xe cộ này thảm thiết đến cỡ nào.
Nhất là Tạ Từ bên kia, buồng lái biến dạng nghiêm trọng, chỉ nhìn xe thôi đã khiến người ta cảm thấy trong lòng phát run, càng không dám tưởng tượng đến người bên trong.....
Xung quanh có rất nhiều người.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi cảm thấy bất lực điến cực điểm, tôi thậm chí không làm được gì, hoảng loạn đến nỗi chỉ có thể dập đầu với mọi người xung quanh.
"Cầu xin mọi người, cứu anh ấy........"
"Cứu anh ấy đi."
"Anh ấy mới hơn hai mươi tuổi thôi, anh ấy sắp được làm ba rồi........"
Tôi dập đầu như điên vậy, cơ thể run rẩy đến cực hạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chi-co-gio-biet/chuong-17.html.]
Xung quanh nghị luận rất lớn tiếng, nhưng tôi một chữ cũng nghe không rõ.
Tôi rất sợ hãi.
Tôi rất sợ Tạ Từ sẽ chết.
Có người tốt bụng nâng tôi dậy, ghé vào bên tai tôi nói với tôi đã có rất nhiều người cứu anh ấy rồi, bảo tôi đừng kích động.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên có rất nhiều người qua đường tới cứu Tạ Từ.
Mà anh, xuyên qua khe hở của chiếc xe đã biến dạng kia, đang yên tĩnh nhìn tôi.
Hẳn là anh đang rất đau.
Cho nên sắc mặt mới trắng bệch như vậy.
Mọi người nghĩ tất cả biện pháp, cẩn thận thử nghiệm, nhưng căn bản không có cách nào lôi được Tạ Từ ra ngoài.
Xe cứu thương và đội cứu hộ đều đang trên đường tới.
Rất nhiều người đang cứu anh ấy.
Nhưng mà, tất cả mọi người đều không có cách nào.
Tạ Từ khẽ há miệng, hình như đang nói cảm ơn với những người qua đường đang cứu anh ấy, từ đầu đến cuối, anh ấy đều lẳng lặng nhìn tôi.
Cuối cùng, anh ấy khó khăn cong khóe môi.
Mỉm cười.
Anh ấy không nói gì, nhưng tôi nghe thấy tiếng lòng của anh ấy.
Anh ấy nói____
Khương Nam, vĩnh viễn không cần biết những sự thật kia, cố gắng sống tốt.
Tôi hoảng sợ nhìn về phía Tạ Từ, cùng lúc đó, người vây quanh thân xe đều vội vã chạy đi.
Chiếc xe bốc lửa rồi.
Vị trí bốc lửa, chính là đầu xe.
Có người qua đường hô: "Mau! Trong xe của ai có bình chữa cháy? Trong xe còn có người!"
Có người cầm bình chữa cháy chạy qua, nhưng mà, chiếc xe cháy rất mạnh, ngọn lửa bỗng nhiên bùng cao, đợi mang được bình chữa cháy đến, thân hình Tạ Từ đã bị ngọn lửa nuốt chửng rồi.
"Tạ Từ!"
Tôi hét khản giọng, chân không đứng lên được, tôi liền bò về phía bên đó.
Tôi chỉ muốn đi tìm Tạ Từ.
Tôi muốn cứu anh ấy.
Sao anh ấy có thể chết trước mặt tôi.
Có người qua đường ngăn tôi lại, tôi căn bản không có sức lực giãy dụa, chỉ có thể kêu gào cầu xin mọi người thả tôi ra:
"Mặc kệ tôi, cầu xin mấy người đấy, tôi phải cứu anh ấy......"
Anh ấy sẽ chết mất.
Vẫn có người qua đường gắt gao ngăn tôi lại, không để tôi làm chuyện ngốc nghếch.
May mà.
Lúc này đội cứu hộ và xe cứu thương trước sau tới rồi.
Lửa tắt rồi.
Các nhân viên chữa cháy cứu Tạ Từ ra ngoài.
Tôi chỉ nhìn một cái, da đầu liền phát run.
Suýt nữa thì ngất xỉu.
Cái thân thể gần như biến dạng kia, cả thân đầy máu và hơi khói, thật sự là Tạ Từ sao?
Sao có thể.
Tôi bị đưa lên xe cứu thương, được đưa lên cùng, còn có Tạ Từ và......Diệp Tư Kỳ.
Trên đường đi.
Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tạ Từ bị máu tươi làm mơ hồ.
Tôi không dám chạm vào anh ấy.
Trên đường đi, đầu tôi vô cùng choáng váng, chịu đựng cả mộtchặng đường, nhưng vẫn không chống đỡ nổi, nặng nề thiếp đi.
Lúc tỉnh lại lần nữa.
Lại biết được.....Tạ Từ đã đi rồi.
Tôi sững sờ rất lâu, ngơ ngác hỏi: "Đi rồi, là ý gì?"
Đầu điện thoại bên kia, người nọ bỗng nhiên bật khóc.
"Chết rồi."
"Anh Từ chết rồi."
Tôi kinh hoàng cúp điện thoại, rất lâu cũng không hồi thần lại được.
Đúng lúc có y tá tiến vào, tôi ngơ ngác nhìn cô ấy, bỗng nhiên bật cười:
"Bọn họ nói Tạ Từ chết rồi."
"Cô nói có buồn cười không?"
"Ha ha ha buồn cười quá......"
Y tá nghi hoặc nhìn tôi, không nói gì.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tôi bỗng nhiên bật khóc.
Từ yên lặng rơi nước mắt, dần dần khóc thành tiếng, cuối cùng dùng hai tay gắt gao ôm mắt, hu hu gào khóc.
Tạ Từ chết rồi.
Nhưng mà.
Cái người nên chết kia, rõ ràng phải là tôi.