Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Chỉ có thể nói lời thật lòng - Chương 7: Nhân Sâm Tinh

Cập nhật lúc: 2024-07-30 16:29:35
Lượt xem: 2,470

Ta buồn bã mấy ngày liền, trà không muốn uống, cơm không muốn ăn, một câu cũng không nói.

Ca ca ta sốt ruột: "Không phải chứ, muội cuối cùng cũng ý thức được mình ăn nhiều rồi sao? Nhưng tiểu thư khuê các bình thường cũng không đến mức không ăn gì như vậy! Muội xem xem, muội gầy thành cái dạng gì rồi."

Nói rồi hắn ta lấy ra một đĩa móng giò nhìn bóng loáng mỡ, thấy ta nhíu mày, hắn ta liền cầm lên đưa đến bên miệng ta.

Ta suýt chút nữa thì nôn, đẩy tay hắn ta ra, biết rõ tiếp tục như vậy không ổn.

"Ca ca, huynh giúp muội một việc."

Ta nắm chặt tay, đập hai cái lên bàn, hắn ta còn tưởng ta bị bắt nạt, lập tức nghiêm túc. "Muội cứ nói, quyền quý trong kinh thành này, ca ca ta chưa từng sợ ai."

Ta: "Tìm cho muội một củ nhân sâm biết đi biết nói! Nếu không nhầm, trên người nó còn có vết chân lừa giẫm phải."

Ca ca ta im lặng.

Hắn ta thấy ta nghiêm túc như vậy, có chút hoài nghi nhân sinh.

Một canh giờ sau, hắn ta mang về một lão trung y hiền lành.

Ta: "Thật sự có một củ nhân sâm tinh biết nói biết đi đấy! Nó còn nguyền rủa ta chỉ được nói lời thật lòng!"

Lão trung y không nhanh không chậm bốc thuốc: "Có một củ nhân sâm, sau đó thì sao?"

"Ta cưỡi lừa giẫm phải nó, nó mắng ta, ta cho nó hai cái bạt tai, nó liền nguyền rủa ta."

Lão trung y: "Ừm ừm, tiểu thư tiếp tục nói."

Ta tức giận đến mức muốn xé xác người ta.

Đập đổ chén thuốc của lão trung y, ta lôi tên nào đó đang trốn ở một bên xem náo nhiệt ra.

"Huynh có phải là ca ca ruột của ta không hả? Có tin ta hay không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/chi-co-the-noi-loi-that-long/chuong-7-nhan-sam-tinh.html.]

Ca ca ta luống cuống tay chân, giống hệt đứa trẻ làm sai chuyện.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Cái này, cái này..."

Thấy hắn ta thật sự không tin, ta cắn răng, buông hắn ta ra: "Thôi vậy, đừng nói chuyện này ra ngoài, ta không có ngu."

Nói xong liền sải bước rời đi.

Hôm nay không biết là ngày gì, trên phố giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.

Ta ngồi trên lưng lừa, bỗng nhiên nhìn thấy trong dòng người qua lại có một tên trộm định ra tay, ta thuận tay b.ắ.n một viên đá vào mu bàn tay hắn ta, tên trộm kêu thảm một tiếng, bị người ta phát hiện, sau đó đám người liền vây quanh tên trộm.

Không biết ai đó hô lên một câu: "Đại tướng quân đang ở gần đây."

Ta thầm than một tiếng xui xẻo, định quay về nhà, lại đột nhiên chú ý đến một bóng người đang nhàn nhã dựa vào móng lừa của ta phơi nắng.

Không phải tên nhân sâm tinh kia thì là ai?

Ta mừng rỡ, lập tức nhào tới.

Nhân sâm tinh không ngờ lại bị tập kích, kêu lên một tiếng thảm thiết: "Ai đè lên lão tử thế!"

Ta túm lấy nó, hung dữ nói: "Mau hóa giải lời nguyền cho ta, nhân sâm tinh."

Nhân sâm lại phun ta một bãi nước bọt: "Lại là ngươi!"

Ta né tránh công kích của nó, tức giận đến mức không nói nên lời: "Nhanh lên, ngươi hại ta thê thảm rồi!"

Ai ngờ tên nhân sâm này vô cùng gian xảo, chỉ tay ra phía sau: "Nhìn kìa!"

Ta trong lòng sợ là Lâm Chấp, lập tức quay đầu lại, trúng kế của nó. Nó nhân cơ hội chạy trốn, len lỏi trong đám đông.

Ta vội vàng đuổi theo.

Loading...